"Phân của Bảo thạch địa long? Các hạ bảo bảo bối là phân?" Hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi ngẩn ra.
"Thừa lời! Ngươi đốt bảo bối rồi, nên làm sao đây." Hắc bào trung niên tu sĩ nổi giận.
Mắt Ngụy Tác ánh lên, bình tĩnh như thường đi đến chỗ hai người.
Hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi tắt tiếng, tựa hồ cho rằng đầu óc hắc bào trung niên tu sĩ có vấn đề.
"Đống bảo bối này ta bỏ ra năm trăm hạ phẩm linh thạch mới mua được." Hắc bào tu sĩ khước gằn giọng, "Ngươi không trả năm trăm hạ phẩm linh thạch cấp thì ta không khách khí."
"Năm trăm hạ phẩm linh thạch?" Hắc bào trung niên tu sĩ nói vậy, hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi tỏ vẻ giận dữ, "Vật các hạ mua, sao lại để giữa đường?"
"Mỗ đang cùng vị đạo hữu này mua một thứ, không kịp thu bảo bối lại." Hắc bào trung niên tu sĩ cười lạnh.
"Đúng thế, việc này mỗ xin làm chứng." Một tu sĩ áp xám béo ú đứng cạnh hắc bào trung niên tu sĩ gật đầu.
Hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi mặt thoạt xanh thoạt trắng, trầm giọng: "Dù các hạ nói đúng thì cũng do các hạ không thu lại, để ở giữa đường. Một đống phân mà đòi năm trăm hạ phẩm linh thạch, hình như hơi quá?"
"Thế nào, ngươi tưởng ta nói dối?" Hắc bào trung niên tu sĩ sầm mặt, cười lạnh: "Đống bảo bối này đối với người khác vô dụng nhưng với ta thì khác."
Hắc bào trung niên tu sĩ vỗ lên một nô thú đại trên eo.
Hoàng quang lóe lên, một con thanh sắc sơn dương lưng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-chi-lo/1442372/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.