Chương trước
Chương sau
Trên tầng không Tiểu Dạ sơn, Hoàng Nha Tử, Trường Phong chân nhân, Điếu Sa chân nhân và hơn hai mươi tu sĩ không ngừng thi triển các loại thuật pháp và pháp khí tấn công.
Tuy vượt ngoài phạm vi thần thức xác định, thuật pháp và pháp khí công kích loạn xạ, nhưng ngần ấy cao giai tu sĩ nhất tề thi pháp, thanh thế cũng cực kỳ kinh nhân.
Từ xa nhìn lại chỉ thấy thiên hỏa không ngừng trút xuống Tiểu Dạ sơn, Tiểu Dạ sơn cũng không ngừng vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa.
"Ngụy Tác, chúng định giở trò gì? Hay là cho chúng một viên Tuyệt diệt kim đan? Nếu hạ được một, hai Kim đan đại tu sĩ thì không thiệt." Hàn Vi Vi không nén được quay sang bảo Ngụy Tác.
Công kích của các tu sĩ phies trên khiến đá bay rào rào, nhất là khi ba Kim đan tu sĩ công kích, uy hiếp lớn đến Diệt tiên đằng và vách núi, Hàn Vi Vi và bọn Ngụy Tác phải liên tục phát động thuật pháp và pháp bảo ngăn đón. Nếu ngần ấy tu sĩ không tiếc chân nguyên mà không ngừng công kích thì có thể sẽ thật sự san bằng Tiểu Dạ sơn mất.
"Rất có thể chúng giở trò gì đó."
Hàn Vi Vi nói vậy, Ngụy Tác nhìn quang diễm liên tục bay qua bay lại trên không, tỏ vẻ suy ngẫm.
"Giở trò?" Cơ Nhã nhìn Ngụy Tác, nhíu mày, "Ngụy Tác, huynh hoài nghi Hàn Vô Nhã không đi mà giở âm mưu quỷ kế?"
"Trước khi y đi thế nào cũng bàn mưu với ba Kim đan tu sĩ. Kẻ mặc hoàng sam, dùng thủy hệ pháp bảo uy lực trên cả đạo giai thượng phẩm đó đi cũng y, chắc do y mời đến đối phó chúng ta, nhưng y đi rồi mà tên mặc áo vàng này vẫn ở lại n." Ngụy Tác gật đầu: "Ta thấy y đang giở trò, chưa biết chừng tìm Kim đan tu sĩ lợi hại hơn đến đây."
"Làm sao bây giờ, biết thế dùng cả hai viên Tuyệt diệt kim đan nổ chết hết bọn chúng." Hàn Vi Vi bĩu môi, tỏ vẻ bạo lực.
"Ngươi tưởng Tuyệt diệt kim đan là trứng thối, thích thì ném đi hả. Tuyệt diệt kim đan không có tác dụng ở mức xa thế, với thuật pháp và uy năng pháp bảo của mấy kẻ đó chắc chặn được." Ngụy Tác nhìn Hàn Vi Vi như hang phá hoại, "cả Thiên Huyền đại lục nam bộ mới có một vài chục Kim đan tu sĩ, đem giết sạch luyện thành Tuyệt diệt kim đan cũng chỉ có ngần ấy viên. Vật thế này, thêm viên nào là thêm phầm bảo mệnh."
"Không dùng thì thôi, hung với ta làm gì." Hàn Vi Vi chu môi, "Làm sao bây giờ?"
"Xem tình huống đã, nếu chúng có trợ thủ lợi hại thì khẳng định sẽ tấn công chứ không thể đánh nhầu kiểu này suốt mười bữa nửa tháng." Ngụy Tác tỏ ra mưu mô, "Đợi chúng đánh xuống hẵng động dụng Tuyệt diệt kim đan, sau đó lại dùng tiếp mới là thượng sách. Bất quá để đề phòng tình huống động dụng Tuyệt diệt kim đan cũng vô dụng thì nên tính trước đường chạy. Các ngươi thu dọn hết trong động phủ cho vào nạp bảo nang đã. Ta sẽ nhặt những thứ từ các tu sĩ bị giết rơi xuống, lãng phí là rất xấu, đúng không."
"Những thứ trong đó ta thấy rồi, họ sẽ kịp thu dọn. Những thứ ngoài này cũng nên thu gom lại, nhiều như thế thì mình ngươi sẽ không gom nhanh được. Biết đâu âm mưu quỷ kế của y nhanh chóng được thực hiện, không gom đi được hết thì thật lãng phí." Hàn Vi Vi nghe Ngụy Tác nói vậy, nháy mắt bảo.
"Được rồi." Hàn Vi Vi như thế, Ngụy Tác không nói gì nữa, đưa kim sắc pháp bảo phòng ngự đạo giai thượng phẩm cho nàng ta. Với thần thức và Huyền sát quỷ trảo trảo của gã thì lấy đồ cực nhanh. Nhưng Tiểu Dạ sơn lúc này có hơn trăm cao giai tu sĩ mất mạng, những thứ rơi xuống khắp núi, có những nạp bảo nang không còn nhiều linh khí dao động, lại thêm vô số thuật pháp và pháp bảo đánh xuống bừa bãi, muốn nhặt nhanh cũng không được.
Trong tình hình đó, dù pháp khí và nạp bảo nang không bị thu lấy ngay thì cũng bị thuật pháp và uy năng pháp bảo phía trên phá hoại.
Có một món đạo giai thượng phẩm pháp bảo phòng ngự, cộng thêm Hàn Vi Vi vốn có một món kim sắc pháp bảo, cộng cả "Tiểu Ngân" thì xuống Tiểu Dạ sơn đầy quang diễm lấy đồ cũng thập phần an toàn.
"Ngụy Tác, chúng ta vào động phủ lấy đồ, huynh và và Hàn Vi Vi nhớ cẩn thận."
"Lão đại còn lợi hại hơn Tu La chân nhân, đánh cho chúng không còn manh giáp."
Cơ Nhã và Chân Sùng Minh, Chu Tiếu Xuân quay lại động phủ. Ngụy Tác và Hàn Vi Vi lướt sát mặt đất, nhanh chóng thu pháp khí và nạp bảo nang của các tu sĩ mất mạng rơi xuống.
... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngụy Tác và Hàn Vi Vi như lá thu quét lá, bao nhiêu pháp khí dưới đất, dù phẩm cấp nào cũng cứ thu lại rồi tính.
Trong động, Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân thu dọn sạch sẽ, cùng Cơ Nhã lấy hết nguyên liệu luyện khí, luyện đan, cả thảm Ngân ti thảo cũng không bỏ qua, vì có đủ nạp bảo nang nên cả mấy gian phòng có thể tách ra cũng được nhét vào.
"Con bà nó chứ, Chân Sùng Minh, lão bản chế tác mấy gian phòng này lừa chúng ta." Đang thu vén, Chu Tiếu Xuân đột nhiên nói.
"Lừa chúng ta?" Chân Sùng Minh Chính đang thu một gian tĩnh thất vào nạp bảo nang chợt ngẩn người, "Lừa thế nào?"
"Nghe đi, có tiếng cách cách." Chu Tiếu Xuân bực mình, "Chứng tỏ gian phòng không chắc chắn, chưa biết chừng dỡ ra vài lần là sập. Lúc trước lão bản dám cam đoan với chúng ta dù dỡ bao nhiêu lần cũng không sao, có phải thấy chúng ta thật thà thì lừa không? Coi chúng ta là ngốc hả."
"Đúng thế! Chúng ta theo lão đại lợi hại như thế, y dám cho chúng ta là ngốc hả!" Chân Sùng Minh cũng đùng đùng nổi giận, đột nhiên nghi hoặc lắc đầu, "Chu Tiếu Xuân, không đúng, sao âm thanh như từ dưới đất vọng lên."
"Dưới lòng đất có tiếng động?"
Cơ Nhã vốn đứng cạnh đó, đợi khi cả hai thu xong là đi ngay ra gặp Ngụy Tác tức thì biến hẳn sắc mặt, "Chúng thổ độn vào đây, đi mau!"
"Ngụy Tác, sao thế?" Cùng lúc, Hàn Vi Vi đang hớn hở thu nhạt đột nhiên phát hiện Ngụy Tác dừng lại, lướt về phía mình với vẻ kinh ngạc.
"Hai Kim đan tu sĩ tựa hồ đã đi mất." Ngụy Tác chỉ lên phía trên, "Họ không xuất thủ một lúc rồi."
"Ý ngươi là chỉ có một tu sĩ Kim đan kỳ trên đó? Chúng ta sông lên?" Hàn Vi Vi sáng mắt.
"Cách!"
Cùng lúc, nền động phủ nứt ra. Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân như tỉnh mộng, theo Cơ Nhã lướt vào một thông đạo.
Vốn lựa chọn tốt nhất là theo thông đạo chạy ra sau động phủ kích phát pháp bảo, Ngụy Tác sẽ nhận ra. Nhưng vết nứt ở ngay cạnh cửa thông đạo, lướt qua đó chắc sẽ bị chặn lại. Tổ hợp đầu óc đan giản không nghĩ ra còn Cơ Nhã dù trong lúc này vẫn tính toán cực kỳ chính xác.
"Cách!"
Cơ hồ ngay khi Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân tan biến vào thông đạo cùng Cơ Nhã, nền động chợt lún xuống, hai con thổ hôi sắc yêu thú từ dưới loạn thạch chui lên, phía sau là địa động rộng cả trượng.
Hai yêu trùng nhìn như hai con tôm, đều có đầu cứng, thân thể thành đốt, hai cái càng bén, nhưng nhìn kỹ thì yêu thú này trừ càng còn bốn cái chân dưới bụng, trông thập phần hữu lực.
Hai con dị thú chui ra, Hàn Vô Nhã, Hoàng Nha Tử và Trường Phong chân nhân nhảy lên, hơn hai mươi tu sĩ Tụ Tinh tông cũng nối gót.
"Định chạy?"
Thân ảnh xuất hiện trong lòng núi, thấy mấy gian phòng Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân chưa kịp thu dọn, Hoàng Nha Tử tỏ vẻ kinh ngạc, cơ hồ đồng thời hừ lạnh, một đạo hoàng quang bắn vào thông đạo bọn Cơ Nhã vừa vào.
"Oành!"
Trong sơn cốc, Ngụy Tác và Hàn Vi Vi đang nhìn thinh không, đột nhiên Tiểu Dạ sơn rung đọng từ phía trong, lòng núi vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa.
"Không xong! Chúng vào động phủ!" Ngụy Tác biến sắc, thân ảnh loáng lên, lao về động phủ.
"Muốn chạy, không dễ đâu!"
Đồng thời, một đạo ô kim sắc quang hoa từ trên không lao xuống, chém vào Ngụy Tác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.