Chương trước
Chương sau
Chân Hỗn nguyên ngân oa bị chọc thủng một lỗ.
Chân nó thủng một lỗ nhỏ như bị lợi khí chọc trúng.
Hỗn nguyên ngân oa nhìn xuống với vẻ sợ hãi, không thể cảm ứng được Phệ tâm trùng.
Dừng lại trên không một chốc, Hỗn nguyên ngân oa lại đáp xuống.
Thoáng sau, Hỗn nguyên ngân oa như bị lửa đốt đít, kinh hoảng thất thố nhảy lên không, gan bàn chân nó có vết thương, chân kia còn có vẻ bị thương nặng hơn.
Lần này nó không dám xuống nửa, lơ lửng trên không nhìn Hàn Vi Vi cầu xin.
"Ngụy Tác, không đánh nữa." Hàn Vi Vi bực bội cực độ kêu lên. Tuy nàng ta và Hỗn nguyên ngân oa có cảm ứng đặc biệt, biết thương thế của nó không sao nhưng rõ ràng Hỗn nguyên ngân oa cũng bó tay với Phệ tâm trùng của Ngụy Tác, chỉ còn cách chịu đòn.
Hoàng khí dấy lên, Phệ tâm trùng từ dưới đất chui ra.
"Chuyện gì hả, Phệ tâm trùng của ngươi sao lại biết phát thuật pháp, biết độn địa, quá đáng quá?" Nhìn thấy Phệ tâm trùng, Hàn Vi Vi lại kêu lên. Vốn nàng ta định dùng Hỗn nguyên ngân oa bắt nạt Phệ tâm trùng của Ngụy Tác vì dù thế nào ấu thú bát cấp yêu thú cũng có thực lực hơn ngũ cấp, lục cấp yêu thú. Nhưng Hỗn nguyên ngân oa lại bị Phệ tâm trùng đâm thủng chân, thật sự khiến nàng ta ấm ức.
"Oa ha ha ha!" Hàn Vi Vi kêu thế, Ngụy Tác bật cười nhăn nhở, "Tiến giai mà không phản ứng gì, hóa ra là vì có năng lực độn địa."
"Chỉ là độn địa thôi mà." Hàn Vi Vi bực bội kêu lên: "Thổ hệ yêu thú biết độn địa nhiều lắm, kiếm một con tam giai Thổ giáp trùng là được, cần gì cao hứng."
"Khác chứ." Ngụy Tác đắc ý bảo Hàn Vi Vi, "Phệ tâm trùng phát động thần thức xung kích với Hỗn nguyên ngân oa, nó không hề ảnh hưởng chừng tỏ thần thức của thượng cổ dị chủng bát cấp yêu thú tuyệt đối không kém gì tu sĩ Kim đan nhất trọng. Với thần thức và năng lực cảm tri như thế mà không đoán ra tung tích của Phệ tâm trùng dưới đất thì độn địa của nó khác xa phổ thông thổ độn thuật, chắc còn cả thần thông che giấu tự thân khí tức. Dù đấu với tu sĩ Phân niệm cảnh tứ ngũ trọng trở lên, thậm chí Kim đan kỳ đại tu sĩ thì vẫn có thể đến gần mà không bị nhận ra."
"Thế thì sao, lẽ nào lúc tu sĩ đối địch lại đứng im đợi Phệ tâm trùng chọc vào chân?" Hàn Vi Vi bĩu môi.
"Đối địch ở ngoài thành đương nhiên không xong. Bất quá nếu trong thành thì khác." Ngụy Tác cười hắc hắc đầy thâm ý, "vòi hút của Phệ tâm trùng xuyên qua được cả da Hỗn nguyên ngân oa thì phổ thông linh giai pháp bảo phòng ngự chắc không chống nổi, bàn chân sẽ thủng thôi."
"...", thấy gã cười nhăn nhở, Hàn Vi Vi tắt tiếng. Tại thành trì không cho ngự không như Linh Nhạc thành mà dùng Phệ tâm trùng đánh lén thì chắc chắn hữu hiệu, dù là cao giai tu sĩ, gan bàn chân đột nhiên bị đâm thủng, tuy không trí mạng nhưng thập phần ảnh hưởng đến thi pháp.
Ngụy Tác lẩm bẩm thêm: "Gan bàn cân bị thủng, phản ứng đầu tiên khẳng định cũng như Hỗn nguyên ngân oa của ngươi, sẽ nhảy bật lên xem có gì. Lúc đó ta chỉ việc dùng phi kiếm cánh cửa chém từ trên xuống, thế nào đối thủ cũng bị đập bẹp rúm. Cùng lắm y chỉ kịp kêu 'Nhĩ muội yêu' là xong đời."
"Nhĩ muội yêu!" Ngụy Tác nói vậy, Hàn Vi Vi trợn tròng trắng, thấy gan bàn chân lạnh ngắt.
"Hỗn nguyên ngân oa này, uy lực thuật pháp gần như đạt uy năng đạo giai hạ phẩm pháp bảo, thực lực tương đương với tu sĩ Phân niệm cảnh tứ trọng trở lên." Ngụy Tác lại nói: "Cứ để nó ăn yêu đan, lúc chúng ta đến Thất Tinh thành đấu với Đông Dao thắng địa, thực lực của nó mà cao lên thì rất có lợi."
"Đợi Tiểu Ngân lợi hại đã, sẽ lại cùng Phệ tâm trùng của ngươi đấu một trận, ta không tin Tiểu Ngân không địch nổi Phệ tâm trùng. Ta tu luyện đây." Vốn định mang Hỗn nguyên ngân oa ra khoe, cho rằng Hỗn nguyên ngân oa sẽ cho Phệ tâm trùng của gã một trận nhưng giờ lại bị Phệ tâm trùng đâm thủng hai vết, Hàn Vi Vi ấm ức cực độ, nói xong là đi ngay.
Thấy Hàn Vi Vi bĩu môi với vẻ không vui, Ngụy Tác không nén được mỉm cười.
Gã không vội rời tĩnh thất, vỗ lên một nạp bảo nang, hắc quang lóe lên, một bộ khô lâu to lớn xuất hiện trước mặt.
Khô lâu là hài cốt Hỗn nguyên ngân oa bốn tay, chỉ là so với trước thì ngoài hai màu vàng, bạc còn loáng thoáng ánh lên lục quang, bên trong là hắc sắc quang hoa nồng hậu cực độ, đôi mắt trống rỗng đầy hắc quang, tạo cho người ta cảm giác thập phần quỷ dị.
Vù!
Ngụy Tác mục quang lóe lên, Phệ tâm trùng đột nhiên kích phát bạch sắc thủy nhận vào tứ tí khô lâu.
Cùng lúc, thể nội khô lâu rực hắc sắc quang hoa, như sống lại, bốn cánh tay bắn ra bốn hắc sắc quang trụ.
"Chát! Chát! Chát! Chát!"
Phệ tâm xung kích phát bạch sắc thủy nhận, toàn bộ hắc sắc quang trụ như bốn cánh tay chấn tan.
Ngụy Tác tỏ rõ thần sắc mãn ý.
Phệ tâm trùng như hoàn thành nhiệm vụ, chui vào chậu ngọc ngâm mình. Tay Ngụy Tác lại lấy từ nạp bảo nang ra một đan bình.
Được chân nguyên bao phủ, đan bình trút ra hơn mười giọt hắc sắc dịch thể, bắn vào miệng khô lâu.
Khô lâu như ăn uống, răng kêu lên canh cách, thể nội hắc quang phun trào thành tiếng như gầm gào, hắc quang trong mắt lúc mờ lúc tỏ.
Ngụy Tác giơ tay búng nhanh, từng làn lục sắc quang phù không ngừng hiện hình, ngưng thành lục sắc quang diễm và lục sắc khô lâu đầu, không ngừng giáng vào khô lâu.
Hơn hai canh giờ sau, Ngụy Tác dừng thi pháp, khí tức trên mình khô lâu và thể nội hắc quang tựa hồ mạnh hơn nhiều.
Mãn ý quan sát một lục, Ngụy Tác thu khô lâu lại.
"Long khí vi dẫn, thiên long vạn khiếu, vạn cổ tinh thần, tôi luyện pháp thân!..."
Thân thể gã lại lơ lửng, bày thành long hình, tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể thuật.
Một ngày sau, tổ hợp đầu óc đan giản Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân về động phủ.
Rồi gã lại rời nhà, lấy mấy thứ đã đặt từ hai ngày trước, quay về địa hỏa lô phòng cho Chân Sùng Minh không ngừng luyện chế Bổ thiên đan.
Mấy hôm tiếp theo, Ngụy Tác tgiao nhiệm vụ nuôi dưỡng Diệt tiên đằng đã trưởng thành trong sơn cốc cho Chu Tiếu Xuân, còn gã toàn lực tế luyện Hắc minh cốt quân, nuôi dưỡng Diệt tiên đằng ở sau núi và tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể thuật.
Ba mươi ngày sau, trên dốc núi sau động phủ của Ngụy Tác, số lượng Diệt tiên đằng đã là ba mươi hai nhánh. Trong số này, trừ hơn mười nhánh vì thời gian còn ngắn nên mỗi ngày vẫn cần huyết nhục yêu thú thì hơn hai mươi nhánh đã dài hơn bốn trăm trượng.
Diệt tiên đằng trong sơn cốc phía trước sinh trưởng thập phần kinh nhân, có lục sắc tinh thạch đnên mối nhánh mọc thêm được năm, sáu trượng, không cần vùi cả ba viên lục sắc tinh thạch dưới mỗi gốc, một viên là được.
Được Ngụy Tác chỉ dẫn, Chu Tiếu chú ý nuôi dưỡng năm nhánh Diệt tiên đằng.
Gã đã cân nhắc, Diệt tiên đằng hiện tại cần bốn, năm nhánh mới có thể uy hiếp được tu sĩ Kim đan kỳ. Nguồn: truyentop.net
Năm nhánh Diệt tiên đằng quấn đến, chỉ cần Kim đan tu sĩ không tránh được thì những nhánh khác sẽ cuốn tới, dù có mấy món đạo giai pháp bảo, cũng không chống nổi.
Hiện tại năm nhánh Diệt tiên đằng đã dài quá bốn trăm hai mươi trượng, từ đỉnh núi mọc thêm, gần như bảo vệ được cả thinh không sau núi.
...
Hôm đó, trong của động phủ Ngụy Tác đột nhiên vang lên tiếng gầm đáng sợ, tựa hồ một ma vương đã thành công thoát khỏi phong ấn.
Chỉ thoáng sau, âm thanh tắt lịm.
Chừng hơn nửa canh giờ sau, Ngụy Tác, Cơ Nhã và Hàn Vi Vi, Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân được Thanh hoàng hồ lô kích phát ất mộc linh khí bao phủ, rời Tiểu Dạ sơn. Ngụy Tác kích phát Ly Hỏa phảng, lướt về Linh Nhạc thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.