Chương trước
Chương sau
"Tiểu Dạ sơn thì cứ đi tiếp theo hướng này bảy, tám trăm dặm là đến." Thấy Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh, trung niên tu sĩ bổ sung.
"Được rồi." Ngụy Tác nhạt nhẽo nhìn trung niên tu sĩ, "Còn một việc nữa ta cần dặn, bọn ta không muốn bị ai biết hành tung, nên tốt nhất đừng cho ai biết gặp bọn ta ở đây. Chỉ cần các ngươi rõ điểm này thì cứ tự nhiên đi."
"Đa tạ tiền bối." Trung niên tu sĩ như được đại xá, hành lễ với Ngụy Tác rồi bảo hai tu sĩ trẻ tuổi sau lưng đi ngay.
Nhưng họ chưa kịp lướt đi, hắc hồng sắc quang hoa lóe lên, Ly Hỏa phảng đã lao đi được sáu, bảy mươi trượng rồi tan biến khỏi thị tuyến.
"Ngô đại ca, ba tu sĩ này lai lịch thế nào? Sao lại chưa từng nghe thấy?" Tu sĩ trẻ nhất còn sợ hãi nhìn theo phía bọn Ngụy Tác khuất bóng, hỏi trung niên tu sĩ.
"Đi thôi, coi như lần này may mắn." Trung niên tu sĩ toát mồ hôi phất tay lao vào rừng, vừa đi vừa nói: "Ba người này đều là tu sĩ Phân niệm cảnh, tuổi như thế lại pháp y như vậy, cả phi độn pháp bảođều không thường, khẳng định là đệ tử tinh anh đại tông môn. Đệ tử tinh anh Thiên Nhất môn cũng không so được, muốn giết chúng ta thật quá dễ. Nên nhớ không được tiết lộ gì về họ, nhỡ mày sau này gặp lại họ thì thập phần nguy hiểm."
"Biết rồi, Ngô đại ca."
...
"Trân Bảo các xem raị bị Đông Dao thắng địa và Thiên Nhất môn chia chác. Đông Dao thắng địa đúng là không biết xấu, dám nói là sư thư lấy tên công tử bột Đổng Thanh Y đó!"
Trên Ly Hỏa phảng, Hàn Vi Vi mặt mày nhợt đi, trông có vẻ giận giữ cực độ.
"Không sao, khi Cơ Nhã của chúng ta lộ diện, Đông Dao thắng địa sẽ bị cười nhạo." Ngụy Tác không đổi sắc, thập phần lãnh tĩnh nói, "Chúng dám đồn tin này ra chắc vì cho rằng chúng ta đã chết trong truyền tống pháp trận."
"Chúng chỉ có một tu sĩ Kim đan kỳ, Ngụy Tác, có nên đối phó Đông Dao thắng địa?" Ngụy Tác nói vậy, Hàn Vi Vi trông dễ coi hơn, "trưởng lão xung kích kim đan đó có thể là Lý Thiệu Hoa. Với thực lực của chúng ta, đối phó chúng chắc không thành vấn đề."
"Không an toàn lắm." Cơ Nhã lắc đầu, "Thiên Nhất môn khẳng định cùng Đông Dao thắng địa có quan hệ minh hữu, chúng ta đối phó Đông Dao thắng địa, Thiên Nhất môn chắc sẽ đối phó chúng ta. Chúng là địa đầu xà, mọi truyền tống pháp trận do chúng chưởng quản. Nếu bị vây công, chúng ta không có chỗ trú chân thì không xong, cứ từ từ đã."
...
Vừa đi vừa bàn, hơn một canh giờ sau, bọn Ngụy Tác nhìn thấy bóng dáng Tiểu Dạ sơn.
"Tiểu Dạ sơn sao lại biến thành thế này?"
Đến gần, nhìn rõ Tiểu Dạ sơn, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi đều kinh ngạc.
Trước kia Tiểu Dạ sơn trông như một cái bô, động phủ Ngụy Tác kiến lập ở sơn cốc trên miệng.
Vốn lúc đi gã có bố trí đôi chút ở sơn cốc, để hơi sương bao phủ, không để tu sĩ đi qua nhìn thấy cảnh tượng.
Nhưng giờ trong vòng trăm dặm quanh Tiểu Dạ sơn mờ mịt sương mù, không thể thấy rõ cảnh tượng.
"Không giống do tự nhiên hình thành, có ai đó bố trí pháp trận ở Tiểu Dạ sơn." Ngụy Tác cưỡi Ly Hỏa phảng lượn vòng trên Tiểu Dạ sơn, nhíu mày.
Cơ bản thị tuyến chỉ nhìn rõ cảnh vật mười trượng trong sương mù, sương mù ở đây còn dày hơn ở Chập Khí hải.
"Có phải do Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân bày ra?" Hàn Vi Vi không nén được hỏi Ngụy Tác.
"Chân Sùng Minh! Chu Tiếu Xuân!" Ngụy Tác tỏ vẻ không dám tin, do dự một chốc rồi với tâm thái thử xem, vận chân nguyên gọi.
Đợi một chốc, Tiểu Dạ sơn trong sương mù vẫn yên tĩnh.
"Xuống xem sao, các vị cẩn thận."
Ngụy Tác hơi trầm ngâm, gật đầu với Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã: "Biết đâu đã bị kẻ khác chiếm rồi."
"Được!"
Ngụy Tác nói vậy, tay Cơ Nhã lóe lên kim quang, lấy ra hai kim sắc pháp bảo, có vẻ Ngụy Tác cho nàng hai đạo giai thượng phẩm pháp bảo này. Hàn Vi Vi thì tỏ vẻ chỉ mong gặp đối thủ, vỗ mạnh lên nô thú đại.
Nô thú đại sáng lên hoàng quang, hiện rõ thân ảnh ngân sắc tiểu thú.
So với lúc ở Ly Hỏa đảo, Hỗn nguyên ngân oa đã lớn hơn. Nó vẫn đang ngủ say tít.
"Ngụy Tác, nó ngủ đến lúc nào, Phệ tâm trùng của ngươi vì sao ngủ một hai ngày là tỉnh dậy." Thấy ngân sắc tiểu thú vẫn ngủ say, Hàn Vi Vi ấm ức lẩm bẩm.
"Sao ta biết được, chắc là trưởng thành bình thường, không sao hết." Ngụy Tác lắc đầu lấy ra Thanh hoàng hồ lô lâu rồi không dùng, dồn chân nguyên vào, Thanh hoàng hồ lô liền kích phát thanh sắc ất mộc linh khí, bao lấy ba người.
"Bớt ngủ đi." Hàn Vi Vi dí tay vào trán ngân sắc tiểu thú, kim quang lóe lên trong tay, cầm lấy một món kim sắc pháp bảo.
"Đi thôi."
Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã đã chuẩn bị xong, Ngụy Tác vung tay tế xuất Thanh ẩn đăng lấy được ở Hải liệp đại hội.
Thanh ẩn đăng bừng lên quang hoa, tựa hồ không thổi tan được màn sương mù bên dưới.
Ngụy Tác không hề do dự, thu Thanh ẩn đăng lại rồi co tay búng, một đóa hắc hồng sắc linh chi hỏa diễm hình thành.
"Vù! Vù!" Sương mù trong chu vi hơn ba mươi trượng quanh đóa hắc hồng sắc hỏa diễm bị nhiệt lực kinh nhân thổi tan. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
"Ta giúp ngươi dẹp tan hơi sương." Thấy Ngụy Tác làm vậy, Hàn Vi Vi chỉ muốn thử xem, hào hứng búng liên tục, cũng ngưng thành một đóa hắc sắc linh chi hỏa diễm. Bất quá nàng ta bực mình vì so với đóa của Ngụy Tác thì quá nhỏ, chỉ thổi được hơi sương trong mấy trượng.
Ngụy Tác không nói gì nữa, gật đầu, Ly Hỏa phảng từ từ đáp xuống.
"Có chuyện! Cẩn thận!"
Thêm hơn năm mươi trượng nữa, Ngụy Tác đột nhiên biến sắc, một hoàng sắc linh quang quang tráo xuất hiện, thái cổ hung hỏa cũng đổ xuống cực nhanh.
"Cái gì đó?"
Hàn Vi Vi ngẩn người kinh hô, định kích phát kim sắc pháp bảo.
Trong bạch sắc vụ khí chợt cuốn ra năm, sáu hắc ảnh tròn xoe, tạo cho người ta cảm giác như năm, sáu con mãng xà lao tới.
"Đừng kích phát pháp bảo!"
"Hàn Vi Vi, dừng kích phát thái cổ hung hỏa!"
Ngụy Tác đột nhiên phản ứng, biến sắc quát to, vung tay hóa giải thái cổ hung hỏa, Ly Hỏa phảng cũng được gã thu lại.
Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã sững lại, dừng kích phát pháp bảo, nhưng thái cổ hung hỏa của Hàn Vi Vi hơi chậm hơn.
Tích tắc thái cổ hung hỏa tan biến thì năm, sáu nhánh dây leo đỏ tía khổng lồ cuốn tới chỗ thái cổ hung hỏa tan đi. Đoạn mấy nhánh dây leo có vẻ do dự, vô thanh vô tức co lại vào bạch sắc vụ khí.
"Đây là Diệt tiên đằng?"
Hàn Vi Vi hơi nhợt nhạt mặt mày, tỏ vẻ không dám tin nhìn Ngụy Tác, "Diệt tiên đằng sao lại to thế này?"
Hàn Vi Vi nói vậy, Ngụy Tác cũng tỏ vẻ nghi hoặc.
Tuy không nhìn rõ cảnh vật bên dưới nhưng khẳng định còn cách sơn cốc có động phủ hơn ba trăm trượng.
Xa như thế mà Diệt tiên đằng có thể công kích chứng tỏ nó mọc dài hơn cự ly này!
Diệt tiên đằng tuy lớn không chậm nhưng phải có đủ thi thể yêu thú mới nhanh được. Hơn nữa sơn cốc tựa hồ có bố trí pháp trận mê hoặc thần thức, với thần thức của Ngụy Tác mà cũng chỉ thấy trong cốc trống trơn. Mãi khi Diệt tiên đằng cuốn tới gã mới nhận ra.
Trù trừ một chốc, Ngụy Tác quyết định tiếp tục kích phát Thanh hoàng hồ lô, đồng thời dùng chân nguyên bao lấy Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã đáp xuống sơn cốc.
"Không phải chứ?"
Đáp xuống đáy sơn cốc, Hàn Vi Vi hít một hơi lạnh.
Cả ba đã nhìn rõ, trong sơn cốc chỉ có hơn ba mươi nhánh Diệt tiên đằng nhưng nhánh nào cũng bằng thùng gánh nước, ít nhất cũng dài hơn ba trăm trượng, bò lên vách tạo cho người ta cảm giác rợn người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.