Chương trước
Chương sau
"Huyết Linh lão tổ không xuất thủ, Diệp Linh tất bị đánh như con chó, trước đây y ỷ thế hiếp người, không biết bao nhiêu tu sĩ bị y chèn ép mà chỉ biết nhìn, không ngờ y cũng có hôm nay."
"Rõ ràng ban nãy Diệp Linh bị thuật pháp giết chết, giờ còn cắm thêm một dao để làm gì?"
"Không ngờ Hải Tiên tông có được nhân vật như thế, trước đây Âu Nhiên Mạnh của Minh Nguyên tông được coi là thiên tài, hiện tại so với Ngụy Tác thì không đáng một xu, chả trách họ Âu chết trong tay người ta."
Nhất thời, Linh Cữu thành lặng ngắt, mọi tu sĩ đều chờ xem sẽ xảy ra việc gì nữa.
Từ lúc đến Linh Cữu thành, kêu gào trước sơn môn, đến giờ dù Huyết Linh lão tổ ngăn cản mà gã vẫn giết Diệp Linh, Ngụy Tác khiến mọi tu sĩ tại trường quá mức chấn động.
Hai Kim đan kỳ đại tu sĩ của Âm Thi tông Âm Mị Ly, Mặc Thanh Phong đều lạnh buốt trong lòng. Vốn Âm Mị Ly và Diệp Linh không hợp, cả hai minh tranh ám đấu tại tông môn để mong trở thành Âm Thi tông tông chủ tiếp theo. Nhân vật số hai tông môn là Dạ Vô Thương tu vi tuy cao ngưng chỉ cắm đầu khổ tu, Âm Mị Ly và Diệp Linh, tại Âm Thi tông cực có thanh vọng,thủ đoạn lung lạc nhân tâm và chưởng quản đệ tử đều cao, theo lý nếu Diệp Linh bị giết, Âm Mị Ly lẽ ra vui mưng nhưng lúc này lão chỉ muốn giết Ngụy Tác ngay.
Vì thực lực Ngụy Tác quá biến thái, lại mới ngần ấy tuổi, không trừ đi thì là mối họa, sau này mà gặp gã chỉ còn cách tránh mặt.
Trong lịch sử Vân Linh đại lục, năm, sáu trăm năm này lần đầu tiên trước mặt đông người, tu sĩ Kim đan lưỡng trọng quyết đấu với tu sĩ Kim đan nhất trọng mà bị tu sĩ Kim đan nhất trọng giết chết, trong khi tu sĩ Kim đan nhất trọng không hề hấn gì.
Âm Mị Ly hoặc Mặc Thanh Phong đều biết đổi lại là mình thì cũng thế, sẽ bị Ngụy Tác hạ sát.
"Không ngờ y lợi hại đến mức này, bất quá Huyết Linh lão tổ đã động sát tâm, y còn thủ đoạn gì nữa chăng." Âm Lệ Hoa vừa mừng vừa kinh ngạc, nhưng không lộ ra ngoài mặt.
"Ngụy Tác, ta lên tiếng ngăn cản mà ngươi còn dám làm vậy, lẽ nào còn định ung dũng bỏ đi?"
Huyết Linh lão tổ quát tên Ngụy Tác thì vô số vân khí quay tít quanh mình lão thành một vũng xoáy khổng lồ.
"Lợi hại thật! Đây là khí tức khiếu vị mà cũng có uy lực đến thế."
Tu sĩ phái dưới Huyết Linh lão tổ và Ngụy Tác xáo động lùi nhanh lại, tránh gặp họa khi hai Kim đan kỳ đại tu sĩ, nhất là Huyết Linh lão tổ - cao thủ bán bộ Thần huyền cảnh - động thủ.
Tu sĩ Phân niệm cảnh, trừ phi có pháp bảo phòng ngự đạo giai trung phẩm trở lên, không thì trước mặt Huyết Linh lão tổ có khác gì hạng tôm tép, tùy tiện một đạo thuật pháp là dễ dàng lấy mạng. Huyết Linh lão tổ từ cách nghìn trượng có thể trực tiếp thi triển thuật pháp, thần thức uy áp ngay cả tu sĩ Kim đan kỳ nhất trọng lưỡng trọng cũng hành động trì hoãn, nhưng không hiểu sao Ngụy Tác vẫn như không. Nguồn: truyentop.net
"Huyết Linh lão tổ, mỗ và Diệp Linh ước đấu công bình, nếu mỗ không địch nổi, Diệp Linh sẽ nương tay chăng?"
"Tu sĩ Linh Cữu thành đều nhìn rõ, đạo thuật pháp của các hạ không chỉ định cứu Diệp Linh, mà định giết luôn mỗ, thân phận như các hạ mà đối phó vãn bối, mỗ đành dựa vào pháp bảo."
"Hiện tại với thân phận của ông mà định tự xuất thủ đối phó mỗ? Dù thắng chắc cũng bị tu sĩ Vân Linh đại lục cười nhạo. Hoặc cứ bảo ngần này người Âm Thi tông ùa lên nhỉ? Tất cả xông lên thì khẳng định ta không chống nổi, bất quá trừ ông ra, ta không sợ ai."
Ngụy Tác không chịu lép, nhìn Huyết Linh lão tổ, tam sắc quang hoa đỏ, vàng, tím, từ lòng tay bay lên.
"Kim đan?! Lẽ nào công pháp của y tu thành được hai viên kim đan?"
"Ngu xuẩn, làm gì có công pháp tu thành hai viên kim đan, rõ ràng đó là pháp bảo do kim đan luyện chế thành. Ban nãy chắc y dùng pháp bảo này chống lại Huyết Linh lão tổ!"
"Vật này còn uy lực kinh nhân hơn tự nổ kim đan, tu sĩ Kim đan nhất trọng lưỡng trọng cũng bị nổ tan xác."
"Y có bao nhiêu vật này? Nếu có mười mấy hai mươi viên, Âm Thi tông e rằng hôm nay thảm rồi."
Trong tay Ngụy Tác sáng lên viên Tuyệt diệt kim đan thứ hai luyện từ kim đan của Yêu Tán Tán. Tuyệt diệt kim đan vừa xuất hiện, chung quanh hô lên vang vọng.
"A, còn có nữa? Viên này còn đáng sợ hơn lúc trước, thôi vậy, ta không phải đối thủ, đợi khi tu luyện đến mức chống lại được thứ này rồi tính."
Cùng lúc, một tu sĩ chưa kịp rời khỏi sơn môn Âm Thi tông, đầu tóc râu ria bết lại, không biết bao nhiêu năm chưa tăm gội, ngay cả mặt mũi cũng không trông rõ chợt nuốt nước bọt lắc đầu, quay người đi vào địa đạo vừa đi ra.
Linh khí của tu sĩ này màu vàng, ngưng thành nhiều hình kim sắc đế chung, khí tức hơn nhiều Diệp Linh. Không cần nói cũng biết là tu luyện cuồng nhân Dạ Vô Thương của Âm Thi tông. Qua lời lẩm bẩm thì tính y thẳng thắn, không có bao nhiêu tâm cơ.
"Được lắm! Vãn bối lớn mật như ngươi thì ta lần đầu tiên được thấy. Ta động thủ không vì ngươi và Diệp Linh ước chiến, và vì ngươi gào hét trong sơn môn Âm Thi tông. Ngươi chống được một chiêu thì ta không tiện đối phó. Ta sẽ sai hậu bối đệ tử đến Hải Tiên tông tìm ngươi. Bất quá thi thể Diệp Linh thì ngươi không được mang đi, ta sẽ để ngươi rời Linh Cữu thành." Huyết Linh lão tổ cất giọng.
"A? Huyết Linh lão tổ lại nhượng bộ?"
Huyết Linh lão tổ dứt lời, mọi tu sĩ Linh Cữu thành đều ngẩn người, cứ như một màn kịch hay sắp mở màn thì diễn viên chính tuyên bố về nhà ăn cơm không diễn nữa.
"Xem ra lời đồn quả nhiên đúng, Huyết Linh lão tổ vẫn toàn lực xung kích Thần huyền cảnh, có điều công pháp tổn hao tinh huyết quá lợi hại, không thể kịch liệt giao thủ với người ta, bằng không khó giữ được mình."
Phần lớn tu sĩ hiểu ra, ai cũng cảm nhận được sát cơ ban nãy của Huyết Linh lão tổ, nhân vật như lão tất nhiên không vì vài ba câu của Ngụy Tác mà bỏ đi ý định giết gã. Lão nói vậy vì e ngại thực lực gã, tìm cách xuống nước.
"Được, phiền chư vị tu sĩ Linh Cữu thành làm chứng. Hôm nay Huyết Linh lão tổ nói là sẽ sai hậu bối đệ tử đến Hải Tiên tông tìm mỗ, mỗ sẽ đợi." Ngụy Tác cười nhạt, nói đoạn phất tay ném thi thể Diệp Linh cho Huyết Linh lão tổ.
"Tu sĩ Âm Thi tông quay lại, để y rời Linh Cữu thành!"
Huyết Linh lão tổ quét ra, thân ảnh lão và thi thể Diệp Linh tan biến, hồng quang lại lóe lên, khuất vào sơn môn Âm Thi tông.
Mọi tu sĩ Âm Thi tông không dám dừng lại, mặt mũi hầm hâm quay về Âm Thi tông.
Âm Lệ Hoa cũng không nói gì, nhìn Ngụy Tác đoạn quay về sơn môn Âm Thi tông.
Lúc nhìn Ngụy Tác, miệng nàng ta mấp máy, qua khẩu hình và thần sắc nàng ta, Ngụy Tác nhận ra câu nói, "Vật của đệ lớn lắm."
Huyết Linh lão tổ và toàn bộ tu sĩ Âm Thi tông quay về sơn môn, khung cảnh lại trở nên vắng vẻ.
Ngụy Tác không hề dừng lại.
Đoạn gã cùng Cơ Nhã lại vào truyền tống pháp trận, khuất bóng trong linh quang.
Mọi tu sĩ Linh Cữu thành đều chấn động nhìn Ngụy Tác đi khỏi, tất cả bất động cho đến khi gã khuất bóng.
"Oành!"
Đến khi thân ảnh gã tan vào linh quang trong truyền tống pháp trận nửa tuần hương thì Linh Cữu thành mới sôi lên.
Trận chiến kinh thiên động địa đó đã xong.
Nhưng tu sĩ tại trường đều biết trận này khẳng định trở thành truyền kỳ trong lịch sử Vân Linh đại lục. Họ lại tận mắt thấy trận chiến này từ đầu đến cuối!
"A! Tiểu tử, trước mặt ta mà ngươi dám giở trò này, không giết ngươi thề không làm người!"
Trong đại điện, Huyết Linh lão tổ gầm lên vang vọng.
Thi thể Diệp Linh trước mặt lão, nạp bảo nang cũng nằm trong tay nhưng bên trong trống trơn, không có gì! Ngụy Tác không hiểu từ lúc nào đã lén móc sạch mọi thứ trong nạp bảo nang của Diệp Linh, ngay cả Huyết Linh lão tổ cũng không chú ý thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.