"Ma Nhãn đảo? Cách bao xa? Có hải đồ cụ thể không?" Ngụy Tác bình tĩnh hỏi.
"Ma Nhãn đảo cách đây sáu nghìn dặm về phía bắc, gần giữa Chập Khí hải." Bạch phát tu sĩ hơi do dự, xót ruột móc ra hải đồ bằng da thú, "Hải đồ của vãn bối có ghi rõ vị trí cụ thể."
"Được, đưa hải đồ và Bạch thủy đơn, linh thạch, đặt trước Kim quan hoa!"
Nghe Ngụy Tác nói thế, tu sĩ Phân niệm kỳ tam trọng không dám chần chừ, đưa cả ba thứ đến trước vạt Kim quan hoa.
Thanh hắc sắc âm khí cuốn tới, ba thứ chưa rơi xuống đất thì đã bị cuốn theo, hiện trường chỉ còn lại hai nhánh Kim quan hoa.
Thấy thanh hắc sắc âm khí quả nhiên từ một trăm lục bảy mươi trượng tràn tới, bạch phát tu sĩ im lặng, sợ "tu sĩ Kim đơn kỳ" thay đổi chủ ý.
"Tiếp theo ta còn phải hái mấy thứ ở đây, ta không muốn ai vướng chân vướng tay. Trong hai canh giờ, ngươi cứ ở đây, dám rời đi thì ta chỉ đơn giản cần có ba món này." Ngụy Tác lạnh lùng cất giọng.
"Vãn bối có động phủ lâm thời trong vách đá. Một ngày tới, vãn bối không rời động quật." Bạch phát tu sĩ tức thì toát mồ hôi lạnh, nhổ hai nhánh Kim quan hoa còn lại rồi lao vào vách đá sau lưng. Lão thoáng yên tâm vì lúc vào động phủ lâm thời, bên ngoài không còn bất kỳ thanh âm nào nữa.
Một ngày sau, bạch phát tu sĩ rời động quật, thận trọng lướt một vòng quanh đảo, sắc mặt còn khó coi hơn cả bị một lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-chi-lo/1442176/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.