Chương trước
Chương sau
"Được!" Ngụy Tác gật đầu ngay, thân ảnh loáng lên, đến trước Kỳ Tử Vũ cởi tấm lục sắc pháp bào ban nãy rực lục sắc lãnh hỏa còn giờ đã tan hết linh quang, không nhận ra phẩm giai cụ thể nữai.
Ngụy Tác thực hiện gọn gàng như vậy khiến Hoa Vi Dung hơi biến sắc, lòng lạnh buốt.
"Hoa tiền bối, Chập linh pháp trận trên 'Chập khí thuyền', mô phỏng khí tức Bàn cổ cự chập có thể duy trì bao lâu?" Ngụy Tác coi như không nghe thấy, sắc mặt như thường hỏi.
Hoa Vi Dung nói: "Chập linh pháp trận kích phát một lần có thể duy trì hai tuần hương."
Ngụy Tác gật đầu: "Hai tuần hương đủ cho mỗ cứu đồng bạn. Vô luận mỗ cứu trị đồng bạn thành công hay không, sau hai tuần hương cũng sẽ rời thuyền. Chỉ hy vọng trong thời gian này, trừ phi người Âm Thi tông đến, các vị đừng vào gian tĩnh thất, ảnh hưởng mỗ thi pháp."
"Được!" Thấy gã không muốn lão ở lại, Hoa Vi Dung quay người rời khoang thuyền.
"Hoa tiền bối, tại hạ còn một thỉnh cầu, nếu Hoa tiền bối chịu giúp, tại hạ nợ Hoa gia một mối nhân tình." Ngụy Tác hơi trầm ngâm, đột nhiên lại nói, "Hoa tiền bối xe, ra không chỉ vào Chập Khí hải một lần, tại hạ không hiểu gì về hải vực này, trừ hải đồ ra không hiểu Hoa tiền bối có thể cho tại hạ cả những ghi chép tường tận chăng."
"Việc này lão phu sẽ làm, chỉ cần Quý đạo hữu không trách Hoa gia là được, đâu dám mong huynh đệ nhớ ơn." Hoa Vi Dung nhăn nhó, nhanh chóng khuất bóng ở góc thuyền.
Trong tay gã có thêm hai vật, một tấm tử hắc sắc mộc phù và một hoàng sắc nạp bảo nang.
Cả hai đều lấy được của Kỳ Tử Vũ.
Gã không vội xem xét hai vật mà nhanh chóng lấy ra Thực huyết pháp đao, thẳng tay đâm vào ngực Kỳ Tử Vũ.
Gã bắt đầu quan sát hai vật lấy được.
Tử hắc sắc mộc phù cực nặng, bề mặt sáng bóng lên, có phần hơi tanh, cả hai mặt đều có phù văn mặt quỷ, thập phần quỷ dị, không biết tác dụng.
Trong nạp bảo nang của Kỳ Tử Vũ có một linh thạch đại, số lượng linh thạch không hơn gì tu sĩ đồng cấp của Thiên Huyền đại lục, chỉ chừng ba nghìn viên hạ phẩm linh thạch.
Trừ linh thạch đại ra, nạp bảo nang của Kỳ Tử Vũ không có gì nhiều, chỉ có một nhánh thực vật huyết hồng sắc, ngoại hình như san hô, nhưng có rễ, một lá hắc sắc trường phan, một cây bạch sắc cốt kiếm, ngoài ra, là phù lục và đơn dược phẩm giai không lấy gì làm cao.
Cái cây màu đó chắc là "Huyết san hô" mà Kỳ Tử Vũ lấy được trên thuyền này, còn ướt lướt thướt như mới từ dưới nước lên, cực kỳ mỡ màng, cơ hồ dễ dàng tan thành nước. Chỉ là Cơ Nhã và lục bào lão đầu cũng không rõ cách dùng.
Hắc sắc trường phan hắc khí trầm trầm, xem ra là pháp bảo công thủ toàn diện. Còn bạch sắc cốt kiếm khắc nhiều hoa văn hỏa diễm, xem ra là pháp bảo công kích.
Vì sắp đến thời gian thi pháp cho Hàn Vi Vi, Ngụy Tác không kịp thử xem hai vật này phẩm giai thế nào, thấy không có cấm chế gì, gã nhét vào nạp bảo nang.
Kiểm tra những thứ vụn vặt khác, gã càng lúc càng xác định một lời đồn đã nghe từ trước, và xác định suy đoán của Hoa Vi Dung.
Trước đây gã nghe nói Vân Linh đại lục ít tu sĩ thiện nghệ luyện khí, còn thuật pháp và công pháp lợi hại nhiều hơn Thiên Huyền đại lục. Vân Linh đại lục so với Thiên Huyền đại lục, một bên thuật pháp lợi hại, pháp bảo thiếu thốn, bên kia lại nhiều pháp bảo, pháp khí nhưng cao giai thuật pháp và công pháp lại kém hơn.
Hiện tại xem ra đích xác là thế, ban nãy Hoa Vi Dung và thanh sam văn sĩ oanh kích 'Tử ma anh' đều dùng thuật pháp, không phải pháp khí.
Âm Thi tông có năm Kim đơn kỳ đại tu sĩ, đại tông môn này, ngay cả Lăng Vân kiếm tông mạnh nhất mười lăm thành trì nam bộ Thiên Huyền đại lục cũng không cách nào so nổi, nhưng hiển nhiên số lượng pháp khí pháp bảo của đệ tử tinh anh Âm Thi tông này không bằng cả đệ tử tinh anh Nguyệt Hoa tông chứ không nói gì đến kẻ được pháp bảo chất thành như Đông Dao thắng địa thiếu chủ Đổng Thanh Y.
Thấy không có pháp khí chỉ dẫn phương vị hay địa đồ, chứng tỏ Kỳ Tử Vũ không một mình và Chập Khí hải, chưa biết chừng trên mình hắn còn thứ gì đó có thể liên hệ với người Âm Thi tông.
Nên gã không dám thử thứ lấy được của hắn.
Kiểm tra cẩn thận, xác định không có cấm chế đặc biệt gì, Ngụy Tác nhét hết vào nạp bảo nang của hắn.
Đoạn gã rút Thực huyết pháp đao khỏi người Kỳ Tử Vũ.
Thấy Thực huyết pháp đao ánh lên hồng quang, rõ ràng hút được khí huyết và chân nguyên của Kỳ Tử Vũ xong, Ngụy Tác phát ra tiên thiên chân hỏa, đốt thi thể hắn thành tro.
Đoạn gã thu Tử ma anh tanh ngòm dưới đất vào nạp bảo nang, quay lại tĩnh thất đứng trước Hàn Vi Vi.
Hàn Vi Vi mặt không còn sắc máu, như bức tượng băng, sinh tử không rõ.
Sắc mặt gã không ngừng biến đổi, liên tục hít sâu mấy hơi mới quyết tâm được, nghiến răng giơ tay.
Từng làn tử sắc chân nguyên chảy khỏi ngón tay gã, theo pháp quyết biến hóa mà ngưng thành một viên tử quang như hạt đậu, được gã đẩy vào mi tâm Hàn Vi Vi.
Đoạn gã không dừng tay, liên tục ngưng thành từng dải sáng tím sẫm, đánh vào các huyệt trên mình Hàn Vi Vi.
Trong tĩnh thất, tử quang xán lạn.
Hơn trăm dải sáng tím được dồn vào huyệt vị của Hàn Vi Vi, trên đầu Ngụy Tác tử khí đằng đằng, mồ hôi đầm đìa.
Thể nội Hàn Vi đông cứng khí huyết và chân nguyên, được dải sáng tím thôi động, tựa hồ bị dồn ép, phải lưu động một vòng.
Ngụy Tác dừng thi pháp, mắt ánh lên kinh hỉ tột bậc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hàn Vi Vi tuy không có gì khác nhưng thể nội ánh lên làn sáng như băng, loáng thoáng tử sắc quang hoa.
Hơn một trăm đa viên tử quang, chen nhau lưu động trong thể nội bị triệt để đông kết khí huyết và chân nguyên một vòng, không tan biến mà tạo cho người ta cảm giác như biến thành hơn một trăm đa luồng tử sắc linh tuyền nhỏ xíu, liên tục chảy ra tử sắc linh khí, tưới nhuần thân thể.
Mắt Ngụy Tác ánh lên kinh hỉ tột bậc, thân thể Cơ Nhã run lên kịch liệt, khóe môi mỹ lệ run lên, nhưng không dám hỏi.
"Thành rồi hả?"
Ngụy Tác lúc đó ướt đẫm toàn thân, có cảm giác kiệt sức, tâm tình cực kỳ khẩn trương, không dám hô khẽ.
"Vận khí của ngươi tốt, tiểu mỹ nữ này mạng lớn nên thành công." Lục bào lão đầu thở dài, "Vốn ta sợ ngươi quá khẩn trương, có sơ sảy gì nên mới bảo ngươi chỉ có năm phần xác suất thành công, thật ra ta chỉ thấy có bốn phần. Không ngờ chỉ thế mà ngươi làm được."
"Lão đầu đáng chết!"
Ngụy Tác buột miệng mắng chửi!
"Ngụy Tác!" Cơ Nhã biến sắc, thân thể lắc lư, không nói thành lời.
"Thành rồi, thành công rồi!" Dáng vẻ Cơ Nhã khiến Ngụy Tác biết nàng ta hiểu lầm rằng gã thất bại, nên nói nhanh, "ta chỉ rủa lão đầu Lý Thiệu Hoa đáng chết đó, thủ đoạn đúng là khốn kiếp."
"Phì! Nói ngược nhanh lắm, kỳ thực chả mắng ta là gì. Không có ta, sao ngươi cứu được tiểu mỹ nữ này. Lúc đó không rõ ngươi lẩn vào đâu mà khóc lóc." Lục bào lão đầu cực kỳ khinh miệt hừ một tiếng.
"Khóc cái đầu ngươi." Ngụy Tác rủa thầm, nhưng ngoài mặt hơi mát.
"Đừng đắc ý, tiếp theo mỗi ngày đều phải thi pháp một lần, chỉ dứt một ngày là nàng ta sẽ sinh cơ đoạn tuyệt, không cứu nổi." Lục bào lão đầu lại hừ một tiếng.
Cơ Nhã đứng ngẩn ra, mắt mờ đi.
Có lúc nàng cảm thấy trời sụp xuống thì nam nhân trông có vẻ tầm thường này cũng chống lên được.
Trước đây nàng không có ai gánh đỡ, nhưng giờ đứng sau lưng gã, nàng không cần làm gì cả, chỉ cần làm một nữ tu phổ thông tột bậc.
"Bực thật. Con bà nó chứ, mùi vị này không dễ chịu tí nào. Lý Thiệu Hoa, ngươi thiếu chút nữa giết chết ta đã đành, còn khiến ta khó chịu thế này, ngày khác nhất định cho ngươi nếm mùi." Nhìn Cơ Nhã nước mắt lưng trọng, Ngụy Tác không rõ nàng nghĩ gì nên thầm rủa, đoạn gật đầu: "Đi thôi, chúng ta đi rồi tính."
"À", Cơ Nhã gật đầu.
Ngụy Tác ngẩn người, dù thế nào cũng thấy Cơ Nhã khác trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.