"Không rõ hai vị còn cần bọn tại hạ giúp gì không?" Hoa Vi Dung hỏi Ngụy Tác với vẻ áy náy.
Nhãn quang hơi ánh lên, Ngụy Tác gật đầu: "Tại hạ còn một phương pháp sau còng có thể cứu trị vị đồng bạn này, không biết các vị có thể giúp cho một gian tĩnh thất đồng thời đưa bọn tại hạ khỏi Chập Khí hải? Tại hạ có thể trả linh thạch cho phí dụng."
"Trên thuyền vốn còn mấy tĩnh thất để không, cho các vị một gian là việc dễ dàng, ở bên ngoài Thiên khung này, tu sĩ giúp nhau là việc bình thường, huynh đài định trả linh thạch thì khách sáo quá." Hoa Vi Dung nói: "Chỉ là bọn lão phu còn phải ở Chập Khí hải mấy ngày để hái nguyên liệu, rồi mới về Hải Tiên thành. Hai vị đợi được chăng?"
"Nếu để bọn tại hạ tự đi, dù biết phương vị, cũng rất dễ lạc đường." Ngụy Tác nhăn nhó: "Không đợi được cũng phải đợi."
"Vậy thì lưỡng vị hãy lên thuyền, mau cứu chữa đồng bạn." Hoa Vi Dung đưa tay mời.
"Đa tạ!" Ngụy Tác cưỡi phi độn pháp bảo, đáp xuống khoang.
Gã nhận ra mọi tu sĩ đều tỏ vẻ ganh tị với phi độn pháp bảo hình lá liễu của gã.
"Các vị cứ ở trong gian tĩnh thất này cứu trị đồng bạn. Nếu còn cần giúp gì, cứ tìm lão phu." Hoa Vi Dung dẫn Ngụy Tác cùng Cơ Nhã vào một gian tĩnh thất, nói xong thì rất hiểu ý cáo từ, khép cửa đi ra.
"Ngụy Tác, ngươi thật sự biết cách cứu trị nó?" Gương mặt Cơ Nhã đẹp đến nghẹt thở, vẫn giữ nét lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-chi-lo/1442156/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.