Vốn có thể cho rằng sẽ trở thành song linh căn tu sĩ nổi danh Thiên Huyền đại lục, kết quả lại thành tu sĩ có một linh căn rưỡi. Bất quá linh căn rưỡi cũng hơn nhiều đơn linh căn tu sĩ, có thêm nửa băng linh căn vẫn hơn không có, Ngụy Tác đành tự an ủi như thế. Bến quan bảy ngày, mọi thứ từ Cửu Đỉnh trai và Kim Ngọc các đều đã được đưa đến. Ngụy Tác thu nhận xong thì trả linh thạch, để Chu Tiếu Xuân và Chân Sùng Minh đi mua thêm yêu đơn Thanh giáp trùng. Mua yêu đơn Thanh giáp trùng của các hàng rải rác và của tán tu không những không bị các đại thế lực chú ý mà giá còn thấp hơn một chút, một viên bớt được viên hạ phẩm linh thạch, đối với số lượng Ngụy Tác sử dụng hiện tại thì trừ đi linh thạch phải trả cho hai người vẫn có lợi. Rồi gã đi vào gian phòng nuôi dưỡng Phệ tâm trùng. Lần này thoáng hơn hở vì Phệ tâm trùng đã lớn hơn hẳn. Gã vừa máy động tâm niệm, phía trước Phệ tâm trùng đột nhiên xuất hiện gợn sóng như nước. Thần thức xung kích! Thiên phú dị năng đặc biệt của Phệ tâm trùng! Qua ngần ấy ngày Ngụy Tác nuôi dưỡng, Phệ tâm trùng sau cùng cũng trưởng thành đến mức có thể phát ra thần thức xung kích. Tuy thần thức xung kích này còn nhược tiểu, cổ không hạ dược cả tu sĩ Thần hải cảnh nhất trọng nhưng đủ khiến gã mừng ra mặt. Thấy Bồi yêu dịch còn đủ dùng ít nhất bốn mươi ngày, Ngụy Tác vừa ý đi ra khỏi phòng, không vội đem số linh dược đủ cho tám phần luyện thành Bồi yêu dịch, mà về tĩnh thất lấy ra một viên Kim linh đơn, nuốt chửng rồi xếp bằng tu luyện. Hồi lâu sau, Ngụy Tác thở phào, mở bừng mắt, tỏ vẻ nghĩ ngợi. Tốc độ luyện hóa Kim linh đơn trước đây mỗi ngày chừng mười viên, đó cũng là tốc độ tu luyện cực hạn của gã. Nhưng biến thành tu sĩ có linh căn rưỡi thì gã cảm giác rõ ràng nếu cứ liên tục luyện hóa Kim linh đơn khổ tu thế này, cực hạn mỗi ngày đại khái chừng mười hai đến mười ba viên. Tốc độ tu luyện cao hơn tu sĩ thông thường hai, ba phần, đủ để khiến người khác cực kỳ ghanh tị. Theo tính toán của gã, ít nhất cũng cần năm trăm viên Kim linh đơn trở lên mới đề thăng tu vi đến Chu thiên cảnh tam trọng. Lần bế quan này cần tới hơn bốn mươi ngày. Luyện hóa Địa hỏa tiên liên và Huyền minh tiên liên, lấy mất của gã hơn tháng, tiếp theo chỉ tùy tiện bế quan cũng mất cả tháng trời. Đích xác tiên nhân có thần thông, tu luyện kể gì tuế nguyệt, tu sĩ tu luyện đích xác nhiều lúc khô khan vô vị, tiêu hao vô vàn năm tháng. Tu vi càng cao, thời gian bế quan càng lâu. Nhăn nhó một lúc, những ngày nối tiếp, trừ thỉnh thoảng vào căn phòng cạnh địa hỏa lô phòng xem Phệ tâm trùng trưởng thành thế nào, ra dặn Chu Tiếu Xuân cùng Chân Sùng Minh đi làm việc thì gã triệt để khổ tu quên ngày quên đêm. Lại thêm tám ngày nữa qua đi, tối ngày thứ tán, Ngụy Tác vẫn bất động trong thạch thất như hóa thạch. Đột nhiên gã mở bừng mắt, nhíu mày đẩy cửa đi ra. Truyền tấn kim linh vang liền ba lần, rõ ràng Hàn Vi Vi đến tìm. Tuy lần này bế quan, gần hai tháng không gặp Hàn Vi Vi nhưng tu sĩ bế quan mấy tháng cũng không có gì lạ, trước đó gã cũng nói rõ nếu không có việc gấp, nàng ta đừng đến tìm. Tin tức về Nam Cung Vũ Tinh hay tu sĩ họ Trần? Dặn dò hai kẻ đầu óc đơn giản ở linh quả viên không ra ngoài, Ngụy Tác nhíu chặt chân này ra khỏi lam sắc quang tráo. Một thân ảnh xinh đẹp đứng ở ngoài, là Hàn Vi Vi vẫn mặc tà áo bạc. Nhìn rõ nàng ta, Ngụy Tác hơi ngẩn người. So với trước kia, Hàn Vi Vi trừ vẫn quyến rũ, tựa hồ có thêm khí tức băng tuyết cao quý. Khí tức này tựa hồ phát ra từ nội tâm, không liên quan đến dung nhan. Điều đó khiến gã phải ngắm nhìn nàng ta kỹ hơn. "Ngụy Tác, ngươi định làm gì!" Thấy gã nhìn mình, nhất là mục quang cơ hồ quét qua một số chỗ, Hàn Vi Vi tức thì đỏ mặt. "Kỳ quái, không có gì khác, chỗ đó cũng không to hơn chút nào cả." Ngụy Tác không nhận ra điều gì, thầm lấy làm lạ rồi hỏi: "Sao ngươi lại đến tìm ta, có việc gì gấp hả?" Nghe Ngụy Tác nói vậy, Hàn Vi Vi nhớ ra mục đích, móc nô thú đại ra rồi bĩu môi: "Ngụy Tác, Phệ tâm trùng của ngươi thế nào rồi? Mau xem giúp sao Phệ tâm trùng của ta lại hữu khí vô lực, sắp chết đến nơi." "Hữu khí vô lực, sắp chết hả?" Ngụy Tác thập phần kinh ngạc thấy Hàn Vi Vi lấy Phệ tâm trùng khỏi nô thú đại. Gã lập tức nhíu chặt chân mày. Con Phệ tâm trùng bị Hàn Vi Vi vẽ vời đủ thứ này, so với lần trước tựa hồ lo lớn hơn tí nào, nằm mềm oặt thoi thóp, không động đậy nổi nữa. "Từ lúc nào con Phệ tâm trùng này trở thành thế này?" Ngụy Tác quan sát kỹ con Phệ tâm trùng nhưng không tìm ra manh mối. "Chừng mấy hôm trước thì trở nên yếu ớt thế này." Hàn Vi Vi méo xệch mặt mày, "hai hôm trước thì không được nữa, ta thấy nó không qua được hai hôm nữa nên mới đến tìm ngươi." Ngụy Tác trầm ngâm một rồi hỏi Hàn Vi Vi: "Ngươi có cho nó ăn gì không?" "Không." Hàn Vi Vi tỏ vẻ vô tội, "Ta không cho nó ăn gì hết." Ngụy Tác gật đầu, đột nhiên tròn mắt ré lên với vẻ không dám tim: "Hàn Vi Vi, ngươi nói là chưa từng cho nó ăn gì?" "Đúng." Hàn Vi Vi gật đầu. "Nhĩ muội yêu!" Ngụy Tác thiếu chút nữa ngất xỉu, "Đại thư, cố ý đùa ta hả? Có phải ngươi thích ngược đãi chứ không phải nuôi dưỡng yêu thú! Tu sĩ chúng ta cũng phải đạt Thần hải cảnh mới có thể tịch cốc, còn phải dựa vào linh thạch và đơn dược. Ngươi có Phệ tâm trùng thì định thử xem nó có chết đói không hả?" "Ý ngươi là nó đói?" Hàn Vi Vi lúc đó mới nhận ra, ngẩn người hỏi. "Cái gì mà đói, phải là ngươi để nó sắp chết đói rồi!" Ngụy Tác nghĩ đến con Phệ tâm trùng của Hàn Vi Vi vốn uy mãnh nhất thì lại muốn thổ huyết. "Lấy đâu ra cho nó ăn, ta vẫn bế quan tu luyện, không ngờ đến điểm này." Hàn Vi Vi ngượng ngùng. "Phệ tâm trùng hút não tủy yêu thú để lấy linh khí." Ngụy Tác bảo, "Đương nhiên nên cho nó ăn não tủy yêu thú. Chỉ cần không cho nó ăn kịch độc là được." "Hóa ra thế hả?" Hàn Vi Vi hớn hở, cho Phệ tâm trùng vào nô thú đại rồi quay đi. "Không phải chứ, hung tàn vậy hả?" Ngụy Tác há hốc miệng. gã tuy hiểu rõ như thế nhưng cho rằng Phệ tâm trùng hút não tủy thật sự ghê rợn nên đanh tính sẽ bảo Hàn Vi Vi kiếm chút Hoàng nguyên tinh cho con Phệ tâm trùng đáng thương này bổ. Không ngờ tiểu cô nương nõn nà như Hàn Vi Vi lại cực kỳ hưng phấn định đi làm việc ghê rợn đó. Bất quá Ngụy Tác không hiểu tâm lý nữ hài tử. Bình thường mà thấy cá ươn tôm chết nhầy nhầy, nữ hài tử khẳng định sẽ ghê tởm nhưng nếu mèo con họ nuôi ăn những thứ đó thì họ lại không thế ghê tởm con mèo. Trân Bảo các mỗi ngày mua không ít yêu thú, thuận tiện hút một chút não tủy yêu thú vốn vô dụng thì đối với Hàn Vi Vi thật sự quá dễ dàng. "Đúng rồi!" Hàn Vi Vi chư kịp quay đi, còn hớn ha hớn hở, đột nhiên nghĩ ra gì đó, vỗ vỗ trán, "Có việc mà thiếu chút nữa ta quên mất, không phải ngươi đang bế quan hả? Xong chưa?" Ngụy Tác ấm ức liếc nàng ta, "Chưa, bị ngươi cắt ngang." "Đừng nhỏ nhen thế chứ." Giải quyết xong việc Phệ tâm trùng, Hàn Vi Vi hớn hởn bĩu môi, mỉm cười đắc ý, "Ta có đồ tốt cho ngươi." "Đồ tốt gì?" Ngụy Tác ngẩn người. Hàn Vi Vi không đáp, lấy một vật ra khỏi nạp bảo nang. "Huyền minh tiên liên?!" Ngụy Tác tròn mắt với vẻ không dám tin, kinh hô một tiếng. Hàn Vi Vi đưa cho gã chẵn ba cánh Huyền minh tiên liên! "Xem ra ngươi còn có chút nhãn quang." Phản ứng của gã khiến Hàn Vi Vi thập phần mãn ý, lắc lắc ba cánh Huyền minh tiên liên trước mắt gã, "Thế nào, đồ tốt chứ nhỉ, có kém hơn Tử hồ hoa ngươi cho ta không?" "Sao ngươi lại có Huyền minh tiên liên?" Ngụy Tác chật vật lắm mới định thần lại, kinh hỉ tột bậc hỏi. Hai cánh Huyền minh tiên liên trước khiến gã tu thành bán linh căn, có thêm ba cánh nữa thì tu thành băng linh căn chân chính sẽ không còn bất kỳ vấn đề gì nữa! "Ngươi đừng hỏi sao ta lại đến, muốn có thì mau cho ta biết sao ngươi lại đột nhiên đột phá nhất giai tu vi." Nhắc đến chuyện này, Hàn Vi Vi cảm giác càng nhìn gã càng kỳ quái, tựa hồ cách hai tháng không gặp, Ngụy Tác hiện tại có thêm tiên linh khí tức khó tả bằng lời. "Được, cho ngươi biết, để lấy Tử hồ hoa cho ngươi, ta đi Di Thiên cốc, kết quả gặp phải mấy kẻ lợi hại, phải uống một viên Hợp hư đơn, đương nhiên sẽ đột nhiên cao thêm nhất giai tu vi." Ngụy Tác giải thích nhanh rồi hỏi, "Đến lượt ngươi cho ta biết lấy được Huyền minh tiên liên từ đâu chứ nhỉ?" "Ngươi vì ta mà đến Di Thiên cốc?" Ngụy Tác giải thích nhanh vì không muốn lằng nhằng nhiều với Hàn Vi Vi, gã biết người hiếu kỳ như nàng ta mà không biết đáp án khẳng định sẽ nghĩ cách làm phiền, trước đây gã được nếm mùi tính cố chấp của nàng ta, chỉ không ngờ là lần này Hàn Vi Vi lập tức yên tĩnh, bất động nhìn gã. Ánh mắt Hàn Vi Vi yên tĩnh lại khiến Ngụy Tác không chịu nổi, xua tay nói: "Dù gì ngươi cũng theo ta đi giết yêu thú mới uống Hợp hư đơn, Tử hồ hoa coi như ta nợ ngươi." "Sao ngươi đến Di Thiên cốc mà không gọi ta, ngươi đã bảo có việc kiếm linh thạch nhất định gọi ta mà." Hàn Vi Vi nhìn gã với ánh mắt phức tạp, "Ta hỏi ngươi có đi Di Thiên cốc không, ngươi bảo ta là không đi." "Bắt ta phải nói rõ ra làm gì làm gì, mang ngươi đi chỉ tổ nặng gánh, nặng gánh đấy hiểu chưa?" "Ta là gánh nặng mà ngươi còn hái Tử hồ hoa cho ta." Hàn Vi Vi hỏi Ngụy Tác, "Làm thế nào bây giờ, ngươi cũng uống một viên một viên Hợp hư đơn." Ngụy Tác đáp: "Chuyện đó ngươi không cần lo, ta hiền lành nên không chỉ hái được một nhánh Tử hồ hoa. Bế quan lần này ta đã luyện hóa Tử hồ hoa, mọi việc không thành vấn đề, nếu ngươi lo cho ta thì đừng để ai biết ta hái được Tử hồ hoa, tại Di Thiên cốc ta trêu vào mấy kẻ tạm thời không nên chạm tới, nếu chúng phát hiện thì ta ra khỏi thành là sẽ chặt làm bốn khúc, một vứt ở thành đông, một tại thành nam, còn lại vứt ở thành nam thành bắc." Nghe gã nói vậy, Hàn Vi Vi phì cười. "Ngươi, lão lưu manh Ngụy Tác!" Bật cười rồi đột nhiên gõ ngón tay vào trán Ngụy Tác, nàng ta nghiêm túc nói nói: "Từ hôm nay, ngươi là huynh đệ tốt nhất của ta." Ngụy Tác: "Ngươi có bệnh hả? Ngươi mà cũng có tiểu đệ đệ? Hay huynh đệ." Hàn Vi Vi liếc gã rồi uy hiếp: "Cho ngươi biết, hiện tại ta là băng linh căn tu sĩ Chu thiên cảnh, lần sau còn dám bảo ta là gánh nặng, dám lừa gạt ta, có việc kiếm linh thạch mà không gọi thì ta không tha cho ngươi." Ngụy Tác ngẩn người, nhìn ba cánh Huyền minh băng liên trong tay nàng ta, "Ngươi luyện hóa Huyền minh băng liên, tu thành băng linh căn?" "Ngươi tưởng ta ngủ một giấc dậy thì biến thành băng linh căn chắc?" Hàn Vi Vi hừ lạnh một tiếng, đưa Huyền minh băng liên cho gã, "Bất quá đã có người biết ngươi cho ta Tử hồ hoa." Ngụy Tác kêu lên thê thảm, "Đại thư, không phải ngươi nói là giữ lời sao? Mới đồng ý với ta được mấy ngày là cho người khác biết rồi?" "Làm thế nào được." Hàn Vi Vi mỉm cười, "Ta không nói mà sư thư nhận ra." Ngụy Tác ngẩn người, "Sư thư của ngươi? Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ Cơ Nhã." "Thừa hơi, ta chỉ có một sư thư, không phải thì còn ai nữa." Hàn Vi Vi thấy gã ngẩn ra thì hung hăng mắng: "Cho ngươi biết đừng có thèm muốn sư thư, cả trong ý nghĩ cũng không được." "Vớ vẩn, ta còn chưa gặp mặt thì thèm với muốn cái gì." Ngụy Tác dở khóc dở cười hỏi, "Ngươi đã gặp sư thư? Nàng ta sẽ không nói linh tinh ra chứ?" Hàn Vi Vi khinh thị liếc gã, "Ngươi yên tâm đi, người khác muốn nói chuyện với sư thư một câu cũng khó, sư thư sẽ cho ai biết? Còn nữa, Huyền minh băng liên là sư thư bảo ta cho ngươi." "Nàng ta cho ngươi?" Ngụy Tác ngẩn ra, trở nên lạ lùng, "Ngươi luyện hóa mấy cánh Huyền minh băng liên, mới tu thành băng linh căn?" "Hai cánh." Hàn Vi Vi đắc ý nhìn gã, ném cho một bạch ngọc đơn bình, "Trong đó là băng linh đơn do sư thư luyện chế, có thể phát huy tốt nhất công hiệu Huyền minh băng liên. Sư thư muốn gặp ngươi, lúc nào rồi thì bảo ta đưa đi gặp." "Sư thư ngươi muốn gặp ta?" Ngụy Tác cầm Huyền minh băng liên, đồng thời lấy cả bạch ngọc đơn bình, càng trở lên lạ lùng, cười ha hả ra chiều kích động. "Ngụy Tác, nghiêm túc chút được không? Ta mới bảo là sư thư muốn gặp mặt mà ngươi đã kích động thế hả??" Hàn Vi Vi tắt tiếng trước dáng vẻ gã. "Ta kích động?" Ngụy Tác nhất thời không rõ nói gì cùng Hàn Vi Vi nữa. Cơ Nhã, Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ mà muôn nghìn tu sĩ muốn thấy dung nhân nhưng tuyệt đại đa số chưa thấy . Đối tượng song tu mà không rõ bao nhiêu tu sĩ mơ mộng . Hiện tại Ngụy Tác cơ hồ chắc tám phần mười, tuyệt thế mỹ nữ gã gặp trong Di Thiên cốc là sư thư của Hàn Vi Vi! Huyền minh tiên liên là thiên cấp linh dược, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, thế lực lớn đến đâu cũng không thể muốn là có, gã coi như đã hỏi ra, Cơ Nhã cho Hàn Vi Vi nhánh Huyền minh tiên liên gồm năm cánh. Huyền minh tiên liên vốn gồm bảy cánh, Hàn Vi Vi có năm cánh, hai cánh còn lại trong tay gã. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Càng khiến gã chắc chắn là những lời đối thoại giữa nữ tu đó với hắc bào tu sĩ. Trừ Cơ Nhã ra, còn ai có được khí chất trời sinh băng tuyết cao quý và dung nhan kinh nhân như thế? Tu sĩ ở Linh Nhạc thành muốn cũng không thấy Cơ Nhã, cgã lại nhìn sạch bách, không chỉ nhìn từng bộ phận trên người, nhìn rất lâu, mà còn sờ vào chỗ đó nữa. Hiện tại hồi tưởng lại, Ngụy Tác thậm chí còn cảm giác được sự mềm mại và đàn hồi tuyệt diệu đó. Gã đã nhìn sạch bách sư thư nàng ta, còn sờ mó nữa, hiện tại Cơ Nhã còn muốn gặp mặt, khiến gã nhất thời không biết nên làm gì. Nếu gặp mà bị nhận ra thì sẽ ngượng ngùng thế nào, Ngụy Tác càng nghĩ càng nhức óc, gã không phải hạn tu sĩ tự cho mình là tốt, lúc nào cũng tưởng mình tỏa sáng, ngọc thụ lâm phong, cho rằng Cơ Nhã bị nhìn hết rồi thì buộc phải lấy mình. Nếu gã là Kim đơn kỳ tu sĩ thì còn có khả năng. Cao thủ Kim đơn kỳ thì trong tu đạo giới Thiên Huyền đại lục có không ít nữ tu bám riết mong được hoan hảo, dù không có lợi ích gì thì mang chiêu bài kim đơn tu sĩ ra cũng đủ khiến tuyệt đại đa số tu sĩ e dè. Tu đạo giới nói cho cùng, quan trọng nhất là tu vi và thực lực! Ngụy Tác xoay chuyển ý niệm, bất giác cảm khái. "Thật ra là sao?" Ngụy Tác nhất thời lóe lên vô số ý niệm trong đầu, lại thấy việc này quá bất ngờ, mình cũng quá đặc biệt. Ngay cả Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ cũng bi gã nhìn sạch bách, bị sờ mò. Hàn Vi Vi không rõ gã nghĩ gì, chỉ muốn cho một cước, liền hung hãn hỏi. "Đợi ta bế quan xong rồi tính." Ngụy Tác nghĩ một chốc rồi đáp. Thật ra cần gặp mặt Cơ Nhã thế nào, gã cho rằng mình cần tính toán. "Được thôi." Hàn Vi Vi ngoẹo đầu ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Lần này chuẩn bị bế quan bao lâu?" "Ít nhất cũng hai, ba tháng." Ngụy Tác hơi trầm ngâm. Hiện tại ba cánh Huyền minh tiên liên là niềm vui bất ngờ tột bậc, chỉ cần hai cánh nữa là có thể ngưng thành băng linh căn chân chính. Với tốc độ luyện hóa trước kia, tu thành băng linh căn chân chính mất bảy ngày, hơn bốn mươi ngày sau để đột phá đến Chu thiên cảnh tam trọng. Tốn mất gần hai tháng rồi, tiếp đó gã phải luyện Bổ thiên đơn tu luyện, ba tháng là nhanh nhất rồi. "Ngươi muốn tu thành Chu thiên cảnh tam trọng?" Hàn Vi Vi kêu lên, "Chà chà, xem ra lần này ngươi vào Di Thiên cốc thu hoạch không tệ." "Đúng rồi, thuận tiện bán giúp ta chút pháp khí." Hàn Vi Vi nói vậy, Ngụy Tác đột nhiên phản ứng kịp, vội hỏi: "Trân Bảo các chắc có cách giữ bí mật về pháp khí bán ra chứ nhỉ?" "Xem ra thu hoạch cũng khá." Hàn Vi Vi gật đầu, "Đương nhiên không thành vấn đề, ta nhờ sư thư xử lý là được. Ngươi định bán pháp khí gì?" Ngụy Tác lấy một nạp bảo nang đưa cho. Hàn Vi Vi hớn hở đón lấy, kết quả thần thức mới quét qua, sắc mặt nàng ta nhợt đi, "Ngụy Tác, thật ra ngươi giết bao nhiêu người để cướp được ngần này?" "Phần lớn đều là kẻ khác giết người cướp của, ta thuận tay lấy được." Ngụy Tác liếc nàng ta, "Không vấn đề gì chứ?" "Không thành vấn đề." Hàn Vi Vi tim đập loạn xạ một hồi, không tranh cãi với gã nữa. Nàng ta biết rõ Di Thiên cốc là nơi thế nào, mà trong nạp bảo nang gã đưa cho lại có tới hơn hai mươi món pháp khí phòng ngự bán linh giai, ngoài ra là mười mấy món pháp khí tiến công bán linh giai. Số lượng kinh nhân đó càng khiến nàng ta tưởng tượng được trong mấy ngày Di Thiên cốc không bị phong tỏa, đối diện với phổ thông tu sĩ trong đó là những gì, hà huống lúc vào gã chỉ có tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng. Tuy Ngụy Tác nói là nợ nhưng nàng ta biết tu sĩ tầm thường dù nợ nhiều hơn cũng không bao giờ mạo hiểm vào Di Thiên cốc, nhất là gã vốn nhát gan. Nghĩ thế, Hàn Vi Vi chợt dấy lên cảm giác khôn tả. Ngụy Tác lại hừ lạnh một tiếng, "Ngươi xem trong đó có gì thì ta để cho ngươi xem, ta không nói thì ngươi cũng sẽ tìm cách xem thôi mà. Chỉ là những thứ này tạm thời không thể công khai, muốn dùng cũng nên bảo sư thư ngươi xử lý giúp, đừng để người ta nhận ra. Còn nữa, đừng tưởng tu thành băng linh căn là ghê gớm lắm, ra khỏi thành cũng chỉ tổ uổng mạng. Tu vi như ngươi thì ta thấy nên bế quan, bằng không sau này đưa ngươi theo chỉ tổ vướng tay vướng chân ta." "Ngụy Tác, nhớ là đã đồng ý với ta rồi nhé." Trước đi đi cho con Phệ tâm trùng gần chết đói ăn no, và xử lý những thứ Ngụy Tác nhất thời khó mang đi bán, Hàn Vi Vi cố ý dừng lại, nhe nanh múa vuốt bảo gã, "Lần tới mà ngươi dám gạt ta, có việc kiếm nhiều linh thạch mà bỏ rơi ta thì ta không tha cho ngươi." "Có bệnh." Ngụy Tác trợn tròng trắng nhìn theo bóng dáng lung linh của Hàn Vi Vi, thầm nhủ: "Cả đệ đệ đô cũng không có mà đòi huynh đệ, ta đồng ý với ngươi lúc nào."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]