""Ngươi bị bệnh hả?" Vừa vào gian của Hàn Vi Vi, thấy nàng ta đang đắc ý, Ngụy Tác tức xì khói kêu lên, "Hai con Thạch vĩ bích tích chỉ mấy viên linh thạch, ngươi vì chống đối ta mà vứt đi một vạn năm nghìn viên hạ phẩm linh thạch, ngươi tưởng Trân Bảo các nhặt linh thạch trên đường hả?"
Hàn Vi Vi không nổi giận, cười đắc ý như tiểu hồ ly, "Ta thích thế thì sao? Còn hơn ai đó bỏ bảy trăm linh thạch làm việc xấu xa."
"Cái gì mà bảy trăm linh thạch?" Nam Cung Vũ Tinh đi sau, nhìn gã với vẻ không hiểu.
"Thật ra ngươi muốn gì?" Ngụy Tác giận đến mức định tiền gian hậu sát ngân sam mỹ nữ này, rồi sau đó lại lặp lại hành động, mắt tối sầm gầm lên.
"Ta đã nói sẽ khiến ngươi ngoan ngoãn cầu xin ta, xem ra môn Khống linh thuật này rất trọng yếu với ngươi? Ta vừa xem qua, rất đơn giản, chả có gì cả." Ngụy Tác càng giận, Hàn Vi Vi càng đắc ý, "Ta không muốn thế nào cả, chỉ muốn công bằng đấu một trận với ngươi, giáo huấn ngươi thôi."
Ngụy Tác nhìn nàng ta chằm chàm, "Nếu ta lại đánh thắng ngươi thì sao? Ngươi cho ta môn thuật pháp này, đảm bảo ngày sau không quấy rối nữa?"
"Nếu đường đường chính chính, ngươi thắng được ta sao?" Hàn Vi Vi bật cười lạnh khinh miệt, "Được, nếu ngươi thắng, ta sẽ cho ngươi môn thuật pháp này, từ rày cũng không làm phiền ngươi nữa. Bất quá nếu ngươi thua..."
"Thua thì thế nào, có gì nói luôn ra đi." Ngụy Tác gào lên.
"Vội cái gì, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-thien-chi-lo/1442016/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.