Chương trước
Chương sau
"...Như cách anh để cho Hàm Ý Vị Hoa có hai đứa con, xong vẫn ôm hôn tôi không buông vậy."
Đây là lần đầu tiên, Hàm Ý Vị Băng dùng lời lẽ để công kích người cô yêu.
Điều mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Tim rất đau, xót hắn đến mức chỉ muốn hối hận mà nói lời xin lỗi, sau đó xoa má hắn, thay hắn băng bó vết thương.
Sau trong nội tâm, cô rất muốn rất muốn, quay trở lại những ngày tháng bình thường.
Những ngày mà cô ở trang viên đợi Bạc Thần Kiêu, yên lặng nhìn hắn đi tìm Hàm Ý Vị Hoa rồi ở bên ả, nhưng sẽ lâu lâu trở về để lên giường với cô.
Rất muốn, quay trở lại trạng thái hôn nhân dị dạng như lúc ban đầu.
Nhưng trước đó Hàm Ý Vị Băng tự lừa mình quá thành công, nên lúc gần gũi với Bạc Thần Kiêu, cô cảm thấy hết sức vui sướng. Nhưng giờ đây, cuộc gọi điện của Hàm Ý Vị Hoa, như cái tằm trong đầu trong óc cô vậy, khiến cô dần dần không muốn thân mật với chồng mình.1
Nếu không có cú tát và những lời này, nếu cô lại tiếp tục yên lặng thuận theo ý hắn mà chấp nhận không ly hôn và ở chung, thì việc quay trở lại ban đầu, việc lên giường với Bạc Thần Kiêu, là không thể tránh khỏi.
Chỉ cần tưởng tượng hắn và Hàm Ý Vị Hoa đã có hai đứa con, hệt như một gia đình hạnh phúc, Hàm Ý Vị Băng cảm thấy cô cứ như một người dư thừa đang làm điều ác là chia rẽ gia đình bọn họ vậy.
Hơn hết, từ tiệc tối đến bây giờ, mỗi một hành động của Bạc Thần Kiêu, mỗi một lần da thịt của cả hai tiếp xúc, trong đầu cô lúc nào cũng hiện lên cảnh tượng hắn làm những điều tương tự với chị gái mình.
Mặt ngoài Hàm Ý Vị Băng không nói gì, nhưng bên trong đã ghen tị đến mức phát điên.
Sau đó, là buồn nôn.
Kể cả nụ hôn vừa rồi của Bạc Thần Kiêu, cô chỉ cảm nhận được sự ngọt ngào và dịu dàng của hắn lúc vừa được hôn. Nhưng một khi thay mặt của Hàm Ý Vị Hoa vào, ngọt ngào rồi cũng thành đắng chát.
Dịu dàng rồi cũng thành... Giả tạo.
Làm như yêu cô lắm.
Rũ mắt, thấy Bạc Thần Kiêu vẫn không chịu buông eo mình ra, Hàm Ý Vị Băng cắn môi, suy nghĩ mình nên nói gì tiếp để hắn tức giận rồi buông ra.
Cô cảm nhận được, nhịp thở dốc ngày càng nhanh của người trước mặt, rõ là hắn đang cố chịu đựng, chỉ cần thêm một tí lửa nữa thôi.
Một lát sau, Hàm Ý Vị Băng mới nghĩ ra, cô nói:
"Cái chức vị Bạc phu nhân này tôi ngồi chán rồi, không thích... Ưm!"
Môi dưới bỗng nhiên bị cắn mạnh, cắt đứt lời muốn nói của cô.
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngác.
Vì không hề phòng bị, cho nên khớp hàm lại dễ dàng bị cạy ra thêm một lần nữa. Cổ sau bị một bàn tay to nắm lấy, đè về phía trước.
Lúc nhận ra mình đang bị ép hôn lần thứ hai, trong khoang miệng đều là vị sắt của máu, môi dưới đau rát. Hàm Ý Vị Băng tức đến nỗi ngực phập phồng.
Nhưng trước sau như một, không nỡ cắn lại Bạc Thần Kiêu, chỉ biết yên lặng chảy nước mắt.
Không chỉ đơn giản là hai lưỡi quấn quýt nhẹ nhàng như thể đang an ủi và trấn an cô như ban nãy. Hắn lúc bây giờ, trực tiếp sử dụng kỹ xảo một cách có mục đích.
Lưỡi trở nên tê mỏi, nghe tiếng nuốt nước miếng của Bạc Thần Kiêu, Hàm Ý Vị Băng dù không muốn nuốt lại của hắn, nhưng vẫn bị ép phải nuốt xuống vài lần.
Lúc hắn dứt hôn, đầu óc cô mơ màng, yên lặng nhìn Bạc Thần Kiêu liếm hết chất lỏng chảy ra ở khóe miệng của cả hãi, như đang sợ bị lãng phí.
Phía dưới đã ướt lúc nào không hay, lúc váy bị xé rách, Hàm Ý Vị Băng mới sực tỉnh nhận ra mình đang ở đâu.
Tức đến mức run người, giơ tay muốn tát người trước mặt một lần nữa.
Bạc Thần Kiêu rõ là thấy được, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái. Hàm Ý Vị Băng lập tức cảm nhận được phía dưới của mình bị thứ gì đó sờ vào.
Nóng rực, vừa chạm vào cô liền biết là ngón tay của hắn.
'Chát'.1
Cô cắn môi, nhịn xuống tiếng nức nở, hạ quyết tâm lại tát người trước mắt thêm một cái.
Nhưng vì bị hắn hôn đến nỗi mềm người, tay run cực kỳ, tiếng 'chát' không to như ban nãy, tát mà như đang đánh yêu.
Ngón tay thon dài đang thăm dò u cốc hoàn toàn không bị ảnh hưởng, dù cho chủ nhân nó bị tát cũng hoàn toàn không dừng lại, trực tiếp đưa vào, sau đó nhanh chóng rút ra.
"Em muốn mang thai với ai?"
Bạc Thần Kiêu mặt có chút ửng đỏ, hung ác nhìn cô.
Mông bị hắn nâng lên bằng một tay, tay còn lại tách rộng hai bên thịt môi. Hàm Ý Vị Băng vừa nhận ra hắn muốn làm gì, chưa kịp phản kháng, người trước mặt đã nâng chiếc eo trong tay, hai tay dùng sức đè hông cô xuống.
Có thứ gì đó tròn trịa phá mở miệng tử cung.
"Ưm...Hức..."
Nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng, Hàm Ý Vị Băng nhận thấy được bản thân đã làm gì, xấu hổ và tức tối đến mức bật khóc.
Hắn thế nhưng... Ép cô làm tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.