Mùi máu tươi nồng nặc là thứ đã đánh thức Hàm Ý Vị Băng.
'Nhưng một Hàm Ý Vị Băng, một Bạc phu nhân mà ai cũng có thể thay thế, thật sự không đủ để đổi cái mạng của chú.'
'Cô ta, không có giá trị tới mức đó.'
Trong đầu như gắn một chiếc máy phát thanh, tự động lặp đi lặp lại hai câu nói này của Bạc Thần Kiêu, của chồng cô.
Ngay cả ngữ điệu lạnh nhạt và cảm xúc khinh mạn cô của hắn, nó cũng có thể phục chế lại, giống y hệt.
Đầu bắt đầu đau nhức, dữ dội hơn bao giờ hết.
Đau tới mức này, hệt như lần đau đầu đầu tiên vậy.
Tim như thắt nghẹn lại, không thể tin được, cùng với... Thất vọng.
Hàm Ý Vị Băng biết, từ khoảnh khắc Bạc Thần Kiêu vừa dứt lời, cô đã tiến vào trạng thái tự mình không chấp nhận.
Không thể phản ứng với những gì xảy ra ở ngoài cơ thể, tuy vẫn đang mở mắt, nhưng kí ức của cô trong khoảng thời gian này là rỗng.
Lúc này, Hàm Ý Vị Băng như sống ở trong một thế giới chỉ có một mình cô. Một khi tỉnh dậy, những ký ức đau thương cô không thích sẽ tự động làm nhòe đi.
Ví dụ như, cô đã quên mặt của Bạc Thần Kiêu trong buổi chiều hoàng hôn hôm đó, chỉ nhớ rõ được lời chia tay của hắn, lại không thể nào nhớ được trước và sau đó hắn đã nói những gì.
Ngay bây giờ, cũng hệt như hôm đó, khác nhau ở chỗ là, Hàm Ý Vị Băng chưa kịp hoàn thành việc quên ký ức, thì đã bị cảm giác khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-quan-dai-de-dien-roi-cam-tu-vo-cu-dam-chay-tron/777220/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.