Lúc Hàm Ý Vị Băng tỉnh dậy, đầu có chút đau đớn, tay chân tê dại.
Sau khi nhìn rõ được cảnh vật xung quanh, hệt như những cảnh bắt cóc trong sách giáo khoa, nơi đang giam giữ cô là một căn phòng tối tăm.
Trông có chút giống một nhà xưởng bị bỏ hoang, có ánh đèn từ ngoài phòng len vào khe cửa hờ khép.
Có ai đó đang nói chuyện ở bên ngoài, Hàm Ý Vị Băng rướn người, cố nghe xem họ đang nói gì.
"Vũ khí và bom đã cài sẵn hết chưa?"
"Đầy đủ."
"Bên kia phản ứng như thế nào?"
"Tụi nó bảo là Bạc Thần Kiêu đang trên đường trở về thủ đô, sẽ tới đây một mình đúng như ý của chúng ta."
"Hắn thật sự dễ nói chuyện như vậy sao?"
"Ngài yên tâm, hắn nếu cho quân đi theo, 'bùm' một cái thôi là tan xác hết."
"Còn nếu... Nếu hắn tới một mình, thì cũng sẽ chết thôi, bên chúng ta rất đông người."
"Quả nhiên, vị phu nhân ở trong kia có tác dụng rất lớn."
"Đại nhân...Tôi nghĩ bắt Hàm Ý Vị Hoa mới là một quyết định đúng đắn hơn, chứ Hàm Ý Vị Băng... Ai cũng biết Bạc Thần Kiêu không thích phu nhân của hắn."
"Hừ, bắt ai mà chả được, dù sao đều là người của hắn, chỉ bằng Hàm Ý Vị Băng còn ngồi cái chức phu nhân, liền có tác dụng riêng của ả."
"...Vâng ạ."
Hàm Ý Vị Băng đang nghe ngon lành, cửa phòng liền bị đá văng ra. Ánh sáng chói lóa bỗng tràn vào bên trong, cô theo bản năng nheo mắt lại, sau đó vội nhắm mắt để ra vẻ đang ngủ.
Bên tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-quan-dai-de-dien-roi-cam-tu-vo-cu-dam-chay-tron/777217/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.