Hắn như là không để ý có người trả lời hay không, thản nhiên bước tiếp.
Lúc cửa tự động mở ra, eo Bạc Thần Kiêu bỗng bị hai cánh tay gầy yếu vòng lấy.
"Thần Kiêu... Em biết sai rồi..."
Hàm Ý Vị Băng nghiêng đầu, tựa một bên má của mình lên tấm lưng dài rộng của người đàn ông, cô khóc nấc lên, nức nở nói.
"Em sẽ... Hức... Không hỏi những... Hức... chuyện như vậy nữa..."
"Anh... Hức... Đừng đi..."
Hàm Ý Vị Băng khóc vô cùng thương tâm, cuối cùng vẫn không nhịn được mà dụi đầu vào lưng của Bạc Thần Kiêu, thân thể nhỏ xinh cố gắng giữ chặt lấy thân hình cao lớn.
Hàm Ý Vị Băng biết, mình chịu thua rồi.
Lần lượt hai lần bị Bạc Thần Kiêu để lại ở phía sau lưng, cái gọi là tự tôn, lập tức vỡ vụn trước nỗi sợ bị hắn bỏ rơi.
Người luôn dừng lại đợi cô, thật sự đã không muốn đợi nữa.
Nước mắt không kiềm được cứ chảy, Hàm Ý Vị Băng mơ màng lại sợ hãi, cứ nấc lên thành tiếng, tay ghì lấy eo của Bạc Thần Kiêu đến nỗi trắng bệch.
Như đứa trẻ sắp chết, quyến luyến ôm tia hi vọng duy nhất không buông tay.
Nhưng hi vọng của cô, đang từng chút từng chút một, nhẹ nhàng, không chấp nhận phản kháng, gỡ từng ngón tay đang bấu chặt của cô ra.
Hàm Ý Vị Băng khóc càng dữ hơn, muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Bạc Thần Kiêu để tiếp tục ôm hắn, nhưng không thể được.
Bạc Thần Kiêu sau khi thoát thân, một tay cầm lấy hai cổ tay của cô, như rằng phòng ngừa bản thân bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-quan-dai-de-dien-roi-cam-tu-vo-cu-dam-chay-tron/777170/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.