Đang chìm đắm trong hồi ức có chút buồn, Hàm Ý Vị Băng không để ý có một bàn tay đáp lên vai mình.
"Ồ, gu của anh là mấy chị trưởng thành? Lần đầu anh biết đấy."
Một giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên ở sau lưng, như một liều thuốc tỉnh thần, Hàm Ý Vị Băng lập tức tỉnh táo.
"Chỉ là thanh mai trúc mã?"
Lòng bàn tay của hắn đủ lớn để bao trọn bả vai của cô, vừa dùng sức, liền ôm trọn Hàm Ý Vị Băng vào lòng. Hơi ấm của Bạc Thần Kiêu thấm qua lớp áo mỏng, bao phủ lấy cô giữa đầu xuân se lạnh.
"Chỉ là anh trai em gái?"
"Băng Băng, em chỉ coi tôi là anh trai?"
Bạc Thần Kiêu nhẹ giọng hỏi, giọng của thiếu niên đã bắt đầu có sự từ tính của một người đàn ông trưởng thành, dễ nghe đến mức khiến Hàm Ý Vị Băng tê dại từ sống lưng đến cổ.
Tuy vậy, bản năng cầu sinh giúp cô nghe ra được sự tức giận trong từng câu chữ của Bạc Thần Kiêu, đặc biệt là hai chữ "Băng Băng" nghe thế nào cũng thấy nguy hiểm.
"Khụ khụ..." - Hàm Ý Vị Băng ho khan ra tiếng, không hiểu vì sao có chút chột dạ, nhưng lại không biết mình đã làm gì sai mà hắn lại phản ứng như thế, đơn giản liền rúc đầu vào lòng hắn, giả làm đà điểu, thuận tiện giả vờ đáng thương để được khoan hồng.
"Anh... Anh không phải là đang làm nhiệm vụ sao..." - Hàm Ý Vị Băng lí nhí, cô mà biết hắn về, liền sẽ không dại dột để cho hắn biết việc mình lén hỏi thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-quan-dai-de-dien-roi-cam-tu-vo-cu-dam-chay-tron/777161/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.