Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 306: LINH HỒ TÂM 1
Editor: Luna Huang
Trường Lan mím môi, gật đầu, không có ở cự tuyệt hảo ý của bọn họ: “Được, đến lúc đó ta nhất định trả lại cho các ngươi thật nhiều ngọc lộ đan.” Khóe mắt của hắn nhướng lên, mâu quang nhỏ vụn lóng lánh một chút tiếu ý.
Mọi người nghe lời này lần lượt cười, liền nghe Dạ Quân Ly than thở: “Chỉ còn một cửa đá sau cùng, thật không biết bên trong cất giấu bảo bối gì, thần bí như vậy.”
Hơn nữa, mỗi cửa đá đều là Mạnh Thanh Hoan mở, nếu đổi lại bọn họ vượt ải nhất định là thất bại mà về!
Mạnh Thanh Hoan cũng có chút nhảy nhót, ánh mắt của nàng rơi vào trên cửa đá đóng chặt, đã thấy thạch điêu thú trên cửa đá, nàng bước nhanh đi tới, đã thấy phía dưới thạch điêu có một hàng chữ nhỏ.
“Thanh khâu chi sơn, có thú yên, kỳ trạng như hồ lại là chín đuôi. Kỳ linh phong ấn trăm năm, gặp người hữu duyên giải!” Mạnh Thanh Hoan nhớ kỹ chữ viết trên cửa đá, mi tâm nhíu lên.
Nàng vuốt môi của mình, nhìn chằm chằm chữ viết trên cửa đá, ánh mắt rơi vào câu: Kỳ linh phong ấn trăm năm, gặp người hữu duyên giải!
“Ngươi có thể hiểu nội dung trên cửa đá sao?” Dạ Quân Ly và Trường Lan đã đi tới, hai người lần lượt nhìn chằm chằm chữ khắc trên cửa đá, gương mặt hồ nghi hỏi Mạnh Thanh Hoan đang trầm tư.

Mạnh Thanh Hoan cắn cắn môi, một tay vuốt cằm trả lời: “Hình như là nói có một con cửu vĩ hồ, linh hồn nó bị phong ấn bị phong ấn trăm năm, đang chờ đợi người hữu duyên giải ra!”
Mạnh Thanh Hoan nhìn hi lý hồ đồ, nhưng chữ khắc trên cửa đá, đại khái chính là ý này.
Dạ Quân Ly và Trường Lan nghe giải thích, đều là gương mặt mất trật tự, chợt nghe Mạnh Thanh Hoan nói: “Xem ra chúng ta không phải người hữu duyên, không thấy được con cửu vĩ hồ này, đi thôi!”
Tuy rằng nàng rất muốn biết, phía sau cửa đá này cất giấu bảo bối gì, nhưng ở đây nàng đều nhìn rồi, cũng không có cơ quan.
Đường lui duy nhất, chính là Thanh Anh nói qua, mắt thú thạch điêu.
Mạnh Thanh Hoan nhấn mắt thú cửu vĩ trên cửa đá, lại không biết bị vật gì làm đau, đầu ngón tay của nàng tê rần ai một tiếng, liền thấy máu của nàng nhiễm đỏ mắt thú, ngay sau đó cửa đá đóng chặt ầm ầm một tiếng mở ra.
Vọng Thư Uyển.com
Trước mặt quét đến một luồng gió mát lạnh, cùng vụ khí dày, liền thấy mật thất có một cửu vĩ bạch hồ chạm ngọc.

Mà trên hương án dưới ngọc điêu bày đặt một hộp gấm tinh xảo.
Mạnh Thanh Hoan cảm giác mình tựa như nằm mơ, nàng trừng mắt nhìn, nhìn cửu vĩ hồ bạch ngọc sinh sinh động động kinh diễm đều không thể khép lại.
Một bên Dạ Quân Ly và Trường Lan đều tự cả kinh, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm ngọc điêu, kinh diễm đáy mắt khó nén.
“Chúng ta xem hộp gấm kia đến tột cùng là thứ gì.” Dạ Quân Ly phục hồi tinh thần lại trước hết, hắn đi tới cầm lấy cái hộp kia, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được!
Mi tâm của Dạ Quân Ly khẽ nhúc nhích, đột nhiên đưa cái hộp kia cho Mạnh Thanh Hoan nói: “Nàng thử xem.”
Sau khi Mạnh Thanh Hoan nhận lấy, hít sâu một hơi, chợt thử một lần, hộp quả nhiên bị nàng mở ra, mà bên trong là một khối hổ phách hình trái tim trong sáng trong sáng, trung gian hổ phách có một chút hồng, như là máu.
Mà lúc này, cửa đá thứ ba đóng chặt mở ra.
“Chúng ta đi ra ngoài trước đi, có nghi vấn gì, hỏi qua Thanh Anh cô nương sẽ biết.” Dạ Quân Ly cảm thấy mật thất này cực kỳ tà môn, tựa hồ cất dấu bí mật gì.
Mà bọn họ chỉ có thể hỏi chủ nhân của Thiên Âm phường, Thanh Anh.
Mạnh Thanh Hoan thu hồi hộp gấm gật đầu với Trường Lan, ba người lập tức đi ra mật thất này!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.