CHƯƠNG 271: THẦN CÔN CAO CẤP Editor: Luna Huang Từ đi Mạnh Thanh Hoan đi ra thần đàn, đã nhìn thấy phong tư lỗi lạc bên vách đá của hai người, giống hệt một bức họa đẹp nhất trên thế gian. Mà nàng cảm giác mình là chỗ bẩn hủy diệt bức hoạ tuyệt thế đó! “Thái Cực cung tựa hồ có khách quý đến, chẳng lẽ các ngươi không đi xem sao?” Thanh âm không nhẹ không nặng của Thương Minh vang lên ở trong núi. Dạ Quân Ly và Trường Lan đồng thời quay đầu lại, hai người đã đi về phía bên này. Thương Minh quét Dạ Quân Ly một mắt, lời có chỉ dẫn nói: “Tựa hồ là hắn chạy mà đến, gặp qua tự nhiên sẽ biết.” Mạnh Thanh Hoan nhức đầu nhất với loại người thích cố lộng huyền hư như Linh Hư cùng với Thương Minh, lời cho tới bây giờ chỉ nói ba phần, thực tại để cho người ta sờ không đến.
Đây là cao nhân thường dùng thủ đoạn! “Huyền cơ để lộ quá nhiều, sẽ bị trời phạt.” Thanh âm của Thương Minh lành lạnh, tiếu ý nhợt nhạt nhìn Mạnh Thanh Hoan nói rằng. Mạnh Thanh Hoan nhất thời phục hồi tinh thần lại, nàng chỉ lo oán giận ở trong lòng, hoàn toàn đã quên Thương Minh có thể độc tâm! Nàng vội vội vàng vàng liễm tâm tư, không dám nghĩ bậy nữa, bởi vì cảm giác bị người rình nội tâm, thực sự khó chịu! “Đi thôi.” Thương Minh nhướng nhướng mày, đi ở phía trước dẫn đường cho bọn họ. Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, thè lưỡi, ở trong lòng tự định giá lúc nào nàng cũng có thể thấy rõ thiên cơ, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nàng còn cần tốn chút công phu. Hay là, trở lại Dạ Chiêu quốc, nàng có thể đi bái Linh Hư vi sư! Mạnh Thanh Hoan suy nghĩ miên man ở trong lòng, biểu tình trên mặt linh động mà lại không mất khả ái, một bên Dạ Quân Ly thấy nàng như vậy, không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: “Đang suy nghĩ gì đấy?” Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, nàng cười, đột nhiên ôm cánh tay của hắn, có chút nũng nịu nói rằng: “Dạ Quân Ly, ngươi sống lại ta thật sự cao hứng.” Dạ Quân Ly nhíu mày, liếc nàng một mắt, liễm tiếu ý khóe môi nói: “Nói điểm chính!” Mạnh Thanh Hoan: “…” Như vậy cũng có thể bị nhìn ra? Dạ Quân Ly không hổ là yêu nghiệt!
Vọng Thư Uyển.com Mạnh Thanh Hoan cười gượng hai tiếng, khóe mắt vung lên lau một cái giảo hoạt nói: “Nể mặt ta báo thù cho ngươi, ngươi có phải nên báo đáp ta một chút hay không?” Gương mặt Dạ Quân Ly tự nhiên, không nói lời nào, chờ tự nàng nói. “Ta muốn bái Linh Hư vi sư!” Mạnh Thanh Hoan không vòng vèo, nói ra ý nghĩ của chính mình. Dạ Quân Ly giương giọng cười: “Không cho phép!” “Vì sao?” Mạnh Thanh Hoan không phục. Phong thủy đại sư, chiêm bóc trắc toán cho tới bây giờ đều là truy cầu của nàng, mặc dù bản thân không thể quay về, biết số mệnh của mình, nhưng nàng cũng muốn phóng tâm đánh một trận! Nàng muốn biết số mệnh mình có thật vô pháp sửa lại sao? Cùng với để cho người khác cố lộng huyền hư, không bằng tự cho mình một đoạn! Nên, nàng muốn tự tính vận mạng của mình!
“Ta cũng không muốn vương phi của mình làm thần côn.” Vẻ mặt Dạ Quân Ly chính kinh, đường hoàng nói, khóe môi còn kéo ra lau một cái dáng tươi cười mị hoặc. Mâu quang của Mạnh Thanh Hoan vừa chuyển, tựa hồ tìm được chỗ chỉ trích trong lời nói của Dạ Quân Ly, nàng âm trắc trắc cười nói: “Ý tứ này của vương gia, Thương Minh và Linh Hư đều là thần côn?” Gương mặt của Dạ Quân Ly bình tĩnh, trấn định tự nhiên trả lời: “Hai người bọn họ, so với thần côn bản lĩnh cao hơn một ít!” “. . .” Ý là Linh Hư và Thương Minh là thần côn cao cấp? Mạnh Thanh Hoan hoàn toàn thua, nàng thế nào đã quên, yêu nghiệt này không sợ trời không sợ đất. Xem ra cầu người không bằng cầu mình, chuyện bái sư này vẫn là nàng tự nghĩ biện pháp tương đối khá! Khi nói chuyện bọn họ liền đi tới Thái Cực cung, chỉ là nhìn chiến trận trước mắt. Mạnh Thanh Hoan không khỏi sửng sốt. Nàng thế nào cảm giác lai giả bất thiện a?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]