Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 259: ĐOẠN MỆNH CĂN CỦA HẮN
Editor: Luna Huang
Thịnh kinh thành bắc, trong trạch viện.
Mạnh Thanh Hoan bắt chéo hai chân, uống trà, nghe trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nam nhân.
Bọn họ đem Tiêu Cảnh Lương từ Túy Tâm phường mang sang đây, Mạnh Thanh Hoan bắt đầu tự mình thẩm vấn, phàm là hình phạt mình biết nàng cũng để Phi Nhan lấy Tiêu Cảnh Lương ra thử một lần.
Nhưng không nghĩ tới, Tiêu Cảnh Lương lại vẫn xương cốt cứng rắn.
“Thế tử cho rằng ta không dám giết ngươi?” Âm cuối Mạnh Thanh Hoan nâng cao, mâu quang ngoan lệ nhìn chằm chằm nam nhân mình đầy thương tích.

Tiêu Cảnh Lương bị đánh da tróc thịt bong, dù là như thế, hắn vẫn là dùng ánh mắt cay độc nhìn Mạnh Thanh Hoan nói: “Nếu ra chết, bọn họ cũng đừng mong sống.”
Tiêu Cảnh Lương đã biết thân phận của bọn họ, bởi vậy muốn dùng Lăng Túc cùng Vân Thường làm lợi thế, đổi một đường sống.
Mạnh Thanh Hoan hừ cười một tiếng: “Vậy giữ ngươi, chậm rãi hưởng thụ lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi.” Nàng lạnh lùng nhìn Tiêu Cảnh Lương một mắt, lại nói: “Ở Túy Tâm phường ngươi hình như dùng tay phải của ngươi sờ soạng ta, kỳ thật coi như ta không động thủ, ngày khác chờ phu quân ta trở về, cũng không tha cho ngươi.”
Nàng đặt mạnh đặt chén trà xuống, không chút để ý nói: “Chặt ngón tay của hắn, không cần nhiều, ba ngón là được.”
Phi Nhan hiểu ý, một tay nắm cổ tay của Tiêu Cảnh Lương, đao nhọn trên tay nhanh như thiểm điện, đao nâng đạo hạ, ba ngón tay ngạnh sanh sanh đích đã bị cắt.
Trong phòng, tràn đầy tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm của Tiêu Cảnh Lương, phá lệ chói tai.
“Ta mang bọn ngươi đi nơi nhốt chỗ của bọn hắn, chỉ có ta có thể đi vào.” Tiêu Cảnh Lương chịu đựng đau đớn thực cốt cả người, tay phải máu tươi chảy ròng, trên trán mồ hôi ứa ra, hắn không nghĩ tới nữ nhân này thực có can đảm xuống tay với hắn!
Mạnh Thanh Hoan trừng mắt lên, cười khẽ: “Không cần thế tử lo lắng, ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết bọn họ bị giam ở nơi nào?”
Tiêu Cảnh Lương ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra ngoan độc oán hận nhìn nữ tử trước mắt, độc nhất là phụ nhân tâm, giờ phút này hắn thật sự là thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
“Không có ta, các ngươi không vào được.” Tiêu Cảnh Lương cắn răng, muốn làm luôn bước cuối.
Mạnh Thanh Hoan cũng không tốn nhiều võ mồm cùng hắn, thanh âm u lãnh nói: “Phi Nhan, chặt đứt mệnh căn của hắn cho ta, xem hắn nói hay không.”

Phi Nhan nghe tiếng, tay nắm lưỡi dao sắc bén giơ lên, Tiêu Cảnh Lương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: “Bọn họ trong ám lao của Cửu Đô phủ nha.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, khóe môi kéo ra nụ cười: “Rất tốt, thế tử cũng rất thức thời, xem ra ngươi quý nhất vẫn là sinh mạng của ngươi.”
Nàng tấm tắc hai tiếng, ngón tay khẽ gõ cái bàn, lập tức đứng lên nói: “Một vấn đề cuối cùng, ngươi làm sao vào phượng lăng?”
Vọng Thư Uyển.com
Tiêu Cảnh Lương ướt đẫm mồ hôi, trên người tràn đầy vết máu, y sam tàn phá không chịu nổi, làm sao còn có nửa phần tôn quý hậu duệ quý tộc của hoàng thất?
Hắn là An vương thế tử, hắn không thể trở thành phế nhân, trước mắt bảo mệnh trọng yếu nhất!
“Là Lâu Vũ Thần, là hắn mang ta tiến vào phượng lăng, cơ quan trận pháp đều là hắn nói cho ta biết. Cũng là hắn để cho ta giết Dạ Quân Ly.” Tiêu Cảnh Lương làm như tìm được đường ra, ánh mắt hi vọng nhìn Mạnh Thanh Hoan.
Nghe được tên của Lâu Vũ Thần đáy lòng của Mạnh Thanh Hoan vừa động, không bị khống chế co rút đau đớn là trí nhớ của Mạnh Cửu Nhi lúc trước đang tác quái.
Mạnh Thanh Hoan liễm tâm thần, mạnh mẽ nắm chặt hai tay, Lâu Vũ Thần quả nhiên muốn đối địch với Dạ Quân Ly sao? Nàng híp con ngươi, đáy mắt hiện lên một trận kỳ quang.

“Thế tử không ngại đem thứ ngươi biết nói cho ta nghe, như vậy ngươi mới có càng nhiều cơ hội rời khỏi nơi này.” Mạnh Thanh Hoan dương môi lên cười, nhìn như thiên nhiên vô hại.
Tiêu Cảnh Lương một lòng muốn mạng sống, thế nào lo lắng nhiều như vậy, liền đem sự tình mình biết nhất nhất nói ra: “Lâu Vũ Thần cùng chúng ta làm một số giao dịch, hắn giúp chúng ta giành được giang sơn, chúng ta giúp hắn lấy được đồ trong tay hoàng thúc, bất quá cụ thể là cái gì, hắn không có nói.”
Ánh mắt của Mạnh Thanh Hoan ngừng, Lâu Vũ Thần muốn lấy đồ gì ở chỗ Tiêu Tầm Dương? Nàng thu hồi suy nghĩ, lại hỏi: “Để Trường Nhạc công chúa hòa thân, có phải liên quan đến chuyện này không?”
Tiêu Cảnh Lương hung hăng cắn răng trả lời: “Phải, hòa thân là kế sách của Lâu Vũ Thần đưa ra, hắn cho chúng ta ở nửa đường chặn đường đội ngũ hòa thân ám sát công chúa giá họa cho Dạ Quân Ly, cứ như vậy hoàng thúc sẽ phẫn nộ, ngự giá thân chinh báo thù cho nữ nhi của mình, mà chúng ta vừa vặn nhân cơ hội bức vua thoái vị đoạt vị.”
Mạnh Thanh Hoan nghe những thứ này, đáy lòng phát lạnh, ám sát công chúa giá họa Dạ Quân Ly? Được, thật sự là rất tốt a! Giỏi cho một Lâu Vũ Thần, Lâu hồ ly!
“Cảm ơn thế tử đã báo, bất quá ta tin tưởng thế tử hẳn là nghe qua một câu, đó chính là lòng của nữ nhân, kim dưới đáy biển! Thật ngại quá, mệnh căn của ngươi, ta muốn chắc rồi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.