CHƯƠNG 212: TỰ TẠO NGHIỆP KHÔNG THỂ SỐNG Editor: Luna Huang Mạnh Thanh Hoan nghe Dạ Quân Ly nói thứ ghê tởm, ấn đường nàng vừa nhíu, đột nhiên kéo tay Dạ Quân Ly xuống ánh vào mi mắt đó là hai nữ tử hoàn toàn thay đổi. Nàng cảm thấy hơi giật mình, lại nghe Dạ Quân Ly nổi giận nói: “Không nên nhìn.” Nói xong thân thể hắn chặn tầm mắt của nàng. Mạnh Thanh Hoan hít sâu một hơi, ngửi hương vị mùi hôi trong không khí đích xác có chút ghê tởm, bất quá càng nhiều hơn là cảm động với Dạ Quân Ly. Ba quang đáy mắt nàng lưu chuyển, ý cười trong suốt nhìn hướng hắn gắt giọng: “Ta cũng không phải búp bê sứ, nào có yếu ớt như ngươi nghĩ.” Nàng giơ giơ khóe môi lại nói: “Nếu đổi lại ta, ta có lẽ có biện pháp hung tàn hơn đối phó các nàng.”
Mạnh Thanh Hoan nhớ tới thời kì Lữ Trĩ đại hán, từng đem Thích phu nhân làm thành người heo*. Độc nhất là lòng dạ đàn bà, những lời này, nàng cảm thấy vẫn còn có chút đạo lý. (*: cái này mọi người lên wiki tra sẽ thấy tội ác của Lữ thái hậu nha. Xem mà lạnh cả người luôn) Người là dao thớt ta là thịt cá, nếu muốn sinh tồn, nhất định phải có một trái tim độc, mà độc là phải dồn địch nhân của mình đến tử địa. Dù sao, nơi này không phải thế kỷ 21! Ánh mắt của Dạ Quân Ly hơi hơi lóe ra, đáy mắt trôi nổi nụ cười thản nhiên nhìn nàng: “Không cần nàng động thủ, trên đời này nếu ai dám động đến một sợi lông tơ của nàng, ta liền để hắn sống không bằng chết!” Thanh âm âm hàn lạnh lùng nghiêm nghị của hắn khí phách trắc lậu, khiếp nội tâm người. Nhưng những lời này kỳ thật cũng là một cái cảnh cáo với Mạc Thượng Tà! Việc hôm nay, nếu không phải do Thượng Uyên, lấy tính khí của Dạ Quân Ly, hắn cũng không để Mạc Thượng Tà sống. Mạc Thượng Tà cũng nghe ra ý cảnh cáo trong lời nói của Dạ Quân Ly, hắn nhíu mày, lưu quang đáy mắt đen tối. Hắn nghe qua không ít sự tích liên quan đến Dạ Quân Ly, nhất là thời gian gần đây, chết mà sống lại, được trời bảo vệ, Hiên vương chiếu lệnh, từng kiện từng kiện cũng làm cho tràn ngập tò mò cùng khiêu chiến với nam nhân này. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người!
“Đi thôi.” Mạc Thượng Tà liếc xéo bọn hắn hai mắt, che miệng ho nhẹ hai tiếng, xoay người xuất cung điện. Thầm nghĩ rất lâu, Dạ Mạch Hàn thả chậm cước bộ, chờ Trường Lan, hắn thấy sắc mặt Trường Lan không tốt, không khỏi hơi hơi nhíu mi tâm, thấp giọng hỏi: “Ngươi thật sự không có chuyện gì sao?” Vọng Thư Uyển.com Trường Lan nhíu mày khẽ ân, ánh mắt sâu kín nhìn hai người phía trước cách đó không xa. Dạ Mạch Hàn phát hiện tình hình thực tế đáy mắt hắn, trong lòng trầm xuống, khóe môi hắn hơi động một chút, thật dài một tiếng, gọi tên của hắn: “Trường Lan. . .” Trường Lan đột nhiên ngừng, thanh âm thanh nhã nói: “Ta biết, ngươi không cần phải nói.” Dạ Mạch Hàn im lặng, hắn nhìn vắng vẻ trên mặt Trường Lan, không khỏi có chút đau lòng.
Tình quả nhiên là thuốc độc nhất trên đời này, hắn thậm chí không biết tình độc Trường Lan trúng này có thể giải hay không? Mấy người trở về Việt gia, không quá bao lâu Việt Vĩnh Nham liền tìm đến, thấy Trường Lan hắn không che giấu được kích động, vội vàng tập thủ hành một đại lễ nói: “Thỉnh công tử cứu muội muội ta.” Dạ Quân Ly đột nhiên dương môi cười lạnh hai tiếng hỏi hắn: “Việt công tử nói muội muội nào?” Việt Vĩnh Nham cho là bọn họ không biết Việt Như Yên được đưa về, vội hỏi: “Là muội muội Như Yên của ta, nàng còn sống, chỉ là. . .” Nghe tên Việt Như Yên, Mạnh Thanh Hoan có chút xem thường, Việt Như Yên là muội muội của hắn, Việt Phong Linh không phải sao? Nàng có chút giận, lạnh giọng trách mắng: “Chúng ta dựa vào cái gì cứu nàng? Việt Như Yên làm cái gì, Việt gia các ngươi làm cái gì, ngươi chẳng lẽ không rõ ràng sao? Hiện tại ngươi để chúng ta đi cứu Việt Như Yên, lúc trước vì sao ngươi không đi cứu Việt Phong Linh? Việt gia các ngươi có hôm nay, hoàn toàn là tự gây nghiệt không thể sống!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]