CHƯƠNG 162: RỜI KINH Editor: Luna Huang Trong óc Dạ Quân Ly nhiên thanh minh, hắn có chút run rẩy nắm chặt thư Trường Lan lưu lại, cảm thấy nhìn thấy một tia sáng. Trên thư nói tiểu Cửu quyết muốn rời khỏi hắn, hắn nắm chữ quyết, trong óc đột nhiên thanh minh. Vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Lăng Túc: “, Vương gia Mạnh cô nương cho người mang đồ tới.” Đáy mắt Dạ Quân Ly hiện lên một kinh hỉ, vội vội vàng vàng mở cửa phòng ra. Lăng Túc vội vàng đem hộp gấm cầm trong tay trình sang, Dạ Quân Ly tiếp nhận không kịp chờ đợi mở ra, đã thấy trong hộp gấm để đặt một bình sứ.
Hắn có chút hồ nghi cầm lấy bình sứ, mở tiến tới ngửi một cái, là máu! Dạ Quân Ly nhất thời sửng sốt, một loại dự cảm xấu du nhiên nhi sinh, Mạnh Thanh Hoan đưa máu tới, tất nhiên ý tứ này của nàng rất rõ ràng, nàng không muốn gặp hắn, nhưng muốn cứu hắn! “Đến Mạnh phủ!” Sắc mặt Dạ Quân Ly tối sầm, cắn răng, hắn thật vất vả tìm được một tia chân tướng, không nghĩ tới nữ nhân kia cho hắn một tay như vậy, có mấy lời hắn nhất định phải ngay mặt hỏi rõ. Lăng Túc vội vội vàng vàng đáp lời, chỉ là hai người mới ra viện tử, thấy được quản gia. Quản gia nhìn thấy Dạ Quân Ly, vội vàng hành lễ trả lời: “Vương gia, hoàng thượng phái người đến truyền chỉ, thỉnh vương gia tức khắc tiến cung.” Dạ Quân Ly nhíu nhíu mày, mấy ngày nay hắn bận rộn xử lý chuyện của Mạnh phủ, đã có mấy ngày không có lâm triều. Không biết trong cung xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên để phụ hoàng hắn truyền chỉ tuyên hắn tiến cung? Tuy rằng không tình nguyện, nhưng thánh chỉ khó vi phạm, Dạ Quân Ly phải trở về thay đổi triều phục, tiến cung trước. Mà lúc này, Mạnh Thanh Hoan mang theo Vân Thường ra khỏi thành, hướng phía sườn núi mười dặm ngoài thành, nơi đó là địa phương gặp Dạ Mạch Hàn. “Cô nương, chúng ta đây là muốn đi đâu?” Nhớ tới chuyện lần trước Mạnh Thanh Hoan bị người bắt cóc, lòng nàng còn sợ hãi, mắt thấy hiện tại các nàng ra khỏi cửa thành, Vân Thường có chút khẩn trương. Mạnh Thanh Hoan vẫn chưa tiết lộ chuyện rời kinh với nàng, tự nhiên là sợ Vân Thường len lén trở lại báo tin. Bất quá bây giờ các nàng đều ra khỏi cửa thành, nàng cũng không tin Vân Thường còn có bản lĩnh truyền tin tức. “Đến Đồng thành giải sầu.” Mạnh Thanh Hoan nhún nhún vai tâm tình hài lòng, Dạ Mạch Hàn nói cho nàng biết muốn dẫn nàng đến Đồng thành, nói cảnh sắc nơi đó tứ quý như xuân, là một đại thành phồn hoa sánh ngang cùng kinh thành.
“Cái gì?” Lòng của Vân Thường nhất thời nhắc lên cổ họng, nàng trừng một đôi mắt to khiếp sợ nhìn Mạnh Thanh Hoan, coi như không tin mình mới vừa nghe cái gì. Mạnh Thanh Hoan vỗ vai của nàng, ngữ trọng tâm trường nói rằng: “Ngươi không có nghe lầm, chúng ta chính là muốn rời kinh, hơn nữa còn là đi cùng Kính Vương. Mang theo ngươi, đây là ý tứ của Kính Vương, ngươi biết tại sao không?” Trong lòng Vân Thường loạn tao tao không nghĩ ra được lý do, hôm nay nàng đang không ngừng tự hỏi làm sao cải biến quyết định của Mạnh Thanh Hoan, cùng với thông tri vương gia nhà bọn họ. Vọng Thư Uyển.com Mạnh Thanh Hoan thấy nàng sợ thành như vậy, không khỏi thán nói: “Vân Thường, Kính Vương để ngươi đi cùng, kỳ thực chính là nói cho Dạ Quân Ly, hắn không có ý đồ gì với ta. Nếu là lưu ngươi lại, phỏng chừng cái mạng nhỏ này của ngươi cũng sẽ khó giữ được.” Vân Thường hoàn hồn lời của nàng, không thể không nói Mạnh Thanh Hoan nói rất có đạo lý. Tuy rằng nàng lo lắng, nhưng lúc này các nàng đều ra khỏi thành, nàng cũng chỉ có thể kiên trì lên tinh thần, cẩn thận canh giữ ở bên người Mạnh Thanh Hoan. Mạnh Thanh Hoan thấy thần sắc nàng bất an, tâm không đành lòng, nói rằng: “Vân Thường, không bằng ta cho ngươi biết một bí mật.” Vân Thường sửng sốt, tò mò nhìn nàng.
Mạnh Thanh Hoan cười cười, lôi kéo tay nàng nói thật: “Kỳ thực ta cũng không có thất thân, thủ cung sa trên cánh tay tiêu thất là bởi vì phản ứng sinh ra sau khi giải độc. Cho nên ta muốn gạt Dạ Quân Ly là muốn rời khỏi hắn, lần này rời kinh là vì giải sầu, sau đó suy nghĩ kỹ một chút đường sau này phải đi thế nào, ngươi hiểu chưa?” Vân Thường hôm nay quả nhiên là vừa mừng vừa sợ, nghe được Mạnh Thanh Hoan nói nàng cũng không có thất thân, trong nháy mắt hai tròng mắt nàng doanh lệ. “Cô nương là bởi vì Phong Nguyệt Nùng cho nên mới làm như thế sao?” Vân Thường run giọng hỏi nàng. Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nàng hít sâu một hơi, cười cười nói: “Chúng ta hồi kinh rồi, nếu như Dạ Quân Ly trách tội ngươi, ngươi liền đem chân tướng nói ra, như vậy hắn nhất định sẽ không làm khó ngươi.” Đáy lòng Vân Thường tràn đầy cảm động, nàng nơi nơi nghĩ cho nàng, vì không để nàng lo lắng, cho nên mới nói ra bí mật bản thân giấu giếm, tâm ý này nàng làm sao sẽ không hiểu? “Cô nương…” Lời cảm kích nàng nói ra khỏi miệng, mã xa đã đến sườn núi mười dặm. Dạ Mạch Hàn đi tới vén rèm lên, đẩy vào hai bộ y phục, thanh âm thanh nhã tinh khiết quay các nàng nói: “Ta chuẩn bị y phục hàng ngày cho các ngươi, cùng với mặt nạ dịch dung, thay xong chúng ta lên đường.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]