CHƯƠNG 16: CHỦ QUYỀN HÃN VỆ Editor: Luna Huang Mạnh Thanh Hoan ho nhẹ một tiếng, dư quang quét Dạ Quân Ly một mắt hỏi: “Thời gian không còn sớm, Vương gia không quay về nghỉ ngơi sao?” Dạ Quân Ly thiêu mi, ánh mắt hẹp dài hiện lên lưu quang gợn sóng, môi mỏng khẽ mím khí phách vô hình hiển lộ không thể nghi ngờ, hắn khẽ xuy một tiếng: “Đây là căn phòng của bổn vương!” Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan co rút, còn tưởng rằng căn phòng này Dạ Quân Ly chuẩn bị cho nàng, suy nghĩ cả nửa ngày là nàng tự mình đa tình. “Ta đây đêm nay ở đâu?” Mạnh Thanh Hoan bĩu môi tức giận hỏi hắn. Lấy thân phận của nàng, Dạ Quân Ly cung cấp cho nàng bao nhiêu cũng không đủ! “Ở đây.” Dạ Quân Ly ngồi ở trước bàn uống trà, hết sức bá đạo không hề có ý tứ thương lượng. Mạnh Thanh Hoan nhức đầu, cùng Dạ Quân Ly siống một phòng? Bất quá nhớ tới bản thân hai lần ăn đậu hũ của Dạ Quân Ly, hắn hình như không phản ứng gì, thầm nghĩ người này phải là một người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Nghĩ như vậy Mạnh Thanh Hoan buông lỏng không ít, chỉ là nàng thực sự vô pháp tiếp thu cùng một nam nhân nằm ở trên một cái giường. Chớp mắt, Mạnh Thanh Hoan xoay người chạy đến trên giường, nàng đá hài xuống, đưa ra hai tay hai chân làm ra một chữ đại, chiếm cả một cái giường khẩu khí không cho thương nghị nói với Dạ Quân Ly: “Ta giường ngủ, ngươi ngủ đất.” Dạ Quân Ly kinh ngạc nhìn động tác của nàng, vẫn duy trì động tác dùng trà, khóe môi hắn khẽ động, một đôi mắt hoa đào đẹp lóng lánh điểm điểm tinh quang, mang theo nụ cười thản nhiên./ Hắn đột nhiên muốn trêu đùa nàng, đơn giản thả ly xuống, đi tới chỗ nàng. Mạnh Thanh Hoan nhìn người chậm rãi đi tới, nàng nhíu nhíu mày còn vẫn duy trì tư thế chữ đại kia, nhất phó thề sống chết hãn vệ chủ quyền, nhưng tim đã đập mất quy luật. Dạ Quân Ly đứng ở trước giường cúi người đánh giá Mạnh Thanh Hoan, dung nhan tuấn mỹ vô song kia phóng đại trước mắt Mạnh Thanh Hoan, tiếng nói thấp thuần hùng hậu lại mang chút hoàn khố: “Nếu như tối nay bổn vương không ngủ trên giường khôngđược thì sao?” Hắn nói khóe môi nhẹ nhàng từ chóp mũi của nàng từ từ trợt rơi xuống, mắt thấy liền sắp hôn lên môi của Mạnh Thanh Hoan. Vọng Thư Uyển.com Hô hấp của Mạnh Thanh Hoan cứng lại, gương mặt nhất thời nóng bỏng. Nàng là thiếu nữ thanh thuần, đâu thể chịu được câu dẫn như vậy của yêu nghiệt? Không chảy máu mũi đó là định lực của nàng tốt! Mạnh Thanh Hoan thấy Dạ Quân Ly cười giảo quyệt như vậy, nhất thời phản ứng kịp, nha, Dạ Quân Ly dĩ nhiên trêu đùa nàng! Nàng nộ, vốn định chửi ầm lên mắng hắn vô sỉ, ai biết Dạ Quân Ly lại đột nhiên nắm cổ tay của nàng, một tay đặt ở môi nàng làm một tư thế chớ có lên tiếng. Mạnh Thanh Hoan sửng sốt, tế tế nghe ngoài cửa như có tiếng gió thổi xẹt qua, lập tức yên tĩnh lại. Sau một lúc lâu, ngoài cửa sổ có nhân ảnh lướt qua, thanh âm trầm thấp của người nọ trong bóng đêm coi như quỷ mị không chân thật: “Vương gia, người đã chết, trên người không phát hiện vật gì.” “Đã biết.” Dạ Quân Ly nhàn nhạt một câu nói, nghe không ra cảm tình, bóng người kia ngoài cửa sổ lại là lóe lên liền không thấy bóng dáng. Lúc này Mạnh Thanh Hoan mới phản ứng được, thanh âm của nàng có chút run rẩy hỏi: “Thích. . . Thích khách?” Dạ Quân Ly khẽ ân, hắn đang ngồi ở trên giường hời hợt nói: “Từ lúc ta nhận biết được mọi việc, thích khách bên người sẽ không ít, hạ độc, ám sát, tính toán, trên đời này tất cả biện pháp thâm độc hình như đều dùng qua. Thật vất vả ta chết, ai biết thiên lôi đánh xuống, lại để cho ta sống lại, chỉ sợ có vài người a, là sợ.” Hắn cười nhẹ một tiếng, biểu tình đạm nhiên, tựa như nói đến cố sự của ai khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]