Vừa đến sân bay, tôi liền bị tiếp viên đưa đi.
Đường Hành phất tay, kêu to: "Cô Hạ Hầu, tôi đã mua vé trẻ con cho cô, thuận buồm xuôi gió nhé!"
Tôi nghiến răng, gật đầu.
"Cô bé à, đừng sợ, lên máy bay cả có anh chị chơi em với em rồi."
Lên máy bay, tiếp viên hàng không sợ tôi buồn chán, cả hành trình đều ngồi kể chuyện mở phim cho tôi xem.
Một bà cụ sống mấy ngày tuổi như tôi xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.
May mà rất nhanh tôi đã thành công thoát thân.
Ông chú bên cạnh nhìn ra trò xiếc của tôi, đưa cho tôi một viên kẹo.
Tôi nhìn ông ta, híp mắt.
Ông chú quơ quơ viên kẹo: "Cô bé, sao vậy?"
"Mệnh khí của chú yếu đến mức gần như không thể nhìn thấy, nhưng bên trong lại có hắc khí, nhớ lấy, mấy tháng tới không được đến những nơi như bệnh viện, nếu thật sự phải đi thì tuyệt đối không được ở lại qua đêm, nếu không... Thần tiên cũng khó cứu."
Ông chú bật cười: "Cô bé còn biết mấy thứ này hả?"
Nhìn vẻ mặt của ông ta đương nhiên là không quan tâm tôi nói gì.
Tôi lại cảnh cáo: "Tôi không nói đùa, tốt nhất chú nên nghe lời đi."
"Được được được, chú biết rồi."
Tôi thở dài, lắc đầu.
"Nhưng cháu nói đúng một việc rồi đấy, xuống máy bay chú đúng là phải đến bệnh viện." Ông chú tỏ ra thần bí đến gần tôi, cho tôi xem di động, "Đây là tài khoản của chú.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-linh-thi-quy/3318451/quyen-4-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.