Anh ta chạy vòng quanh căn nhà, chính anh ta cũng không biết vì sao mình chạy nhiều như vậy lại cứ là xung quanh nhà sư phụ, mà tiếng cười của đứa nhỏ kia vẫn quanh quẫn bên tai, tới khi anh ta không còn sức chạy nữa ngồi bệp xuống đất.
Đứa nhỏ vẫn đứng trước mặt anh ta cười.
_“ Anh ơi. Chơi vui lắm hả, cho em chơi với.”
Giọng non nớt vang lên làm anh ta cứng cả người vì sợ, đứa nhỏ này nghĩ là anh ta đang chơi sao, trời ơi, anh rất sợ có được không. Cùng lúc đó anh ta cảm thấy sau lưng có người đứng, anh ta run run quay cổ nhìn rồi hét lên ngất sỉu.
Tỉnh lại thì anh ta thấy mình đang ở trong nhà sư phụ, mấy thứ anh ta mua đều để trên bàn, nhưng không thấy ai trong nhà, anh nghĩ thầm“ sư phụ chắc cứu mình xong rồi đi rồi, may là không ở nhà nếu không mình toi là cái chắc.” Đang suy nghĩ thì cảm thấy đầu truyền đến cơn đau.
_“ ai ui.”
_“ Biết đau sao, con học đạo bao lau rồi hả một chúc xíu cũng không chịu được là sao. Con đó, con đó, muốn ta nói bao nhiêu lần mới nghe hả?. Lên gặp ta lại không báo cho ta biết ta mà không về thì con còn sống được để xuống núi không hả?. Con nghĩ là ta rảnh lắm phải không?. Con thì hay rồi vừa về tới nhà ta là gặp chuyện, con không phải không biết con là khí chí dương, âm quỷ nào mà không muốn lấy thân của con để tu luyện con còn không biết sống chết một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-linh-nhan/47248/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.