Lúc Trịnh Gia Hân tỉnh lại thấy mình ở bệnh viện, ba mẹ trịnh ngủ trên ghế canh cho cô. Cô cảm động rưng rưng nước mắt. Khi cô ngất đi không biết là ai đã đỡ cô, lúc đó mắt cô nóng lên rồi như không còn khí lực mà ngã xuống. Thần người một lúc thì ba mẹ thức dậy.
_“ Con gái của mẹ tỉnh rồi, con thấy trong người thế nào, có khó chịu ở đâu không, có dón bụng không con ngất từ hôm qua tới giờ rồi chắc đói lám hả, có muốn an gì không con” mẹ Trịnh thấy Gia Hân tỉnh lại chạy vội ôm con vào lòng, con gái bà làm bà hoảng sợ quá.
_“ Được tồi tiểu Hân mới thức, em làm quá vậy con không chịu nổi đâu, bình tỉnh lại đi từ từ cho con nói chuyện” ba Trịnh nhìn không được bảo bối mới tỉnh lại không nên để bảo bối mệt a.
_“ Con không sao, ba mẹ yên tâm nha” cô mỉm cười nhìn ba mẹ.
_“ Thật ”
_“ Thật ”
“Cạch” cửa phòng bệnh mở ra, một người mặt quân phục bước vào, ba mẹ niềm nở chào hỏi.
_“ Chào hai bác.”
_“ Cháu tới rồi à, hôm qua cảm ơn cháu nhiều nha, không có cháu thì hai bác luống cuống tay chân không biết làm gì.” mẹ Trịnh cảm ỏn rối rít, thế là Gia Hân biết người đỡ mình hôm qua là ai rồi.
_“ Không có gì đâu bác, trách nhiệm của cảnh sát thôi ạ.” anh ta mỉm cười trả lời
_“ Dù sao cũng cám ơn cháu.” ba Trịnh nói
_“ Cháu xin phép được nói chuyện tiêng với em ấy được không ạ.”
_“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-linh-nhan/47246/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.