Thành Bảo chỉ đang mơ màng chứ chưa ngủ sâu, nghe tiếng hét lớn lập tức mở mắt ra nhìn.
"Còn nằm ở đây? Không phải em bảo con bệnh hay sao mà em lại nằm để con chăm sóc? Có phải em lấy lí do này để mà mượn cớ nghỉ việc có phải không!" Người đàn ông mặc kệ những ánh mắt đang nhìn mình mà gống cổ lên hét vào mặt cậu.
Mặt cậu đanh lại nhìn anh ta, muốn phản bác nhưng cổ họng lại đau nhói, chỉ có thể nhỏi giọng khàn khàn mà hỏi.
''Anh sao lại đến đây?''
''Còn chẳng phải em bảo rằng Công đang nằm viện sao? Tôi nhắn tin hỏi thì em cũng không thèm trả lời, đến nơi em làm việc còn bị ông chủ em nói nặng nói nhẹ một lúc mới biết được em đến đây. Đến đây rồi lại thấy em nằm ngủ ngon thế này thì tôi có nên tự trách mình đã quan tâm em hay không?''
Hừ, anh mà đến đây vì lo ư? Anh còn không quan tâm đến giọng nói của tôi.
''Vậy anh bôn ba chạy tới đây chỉ để nói những lời này?''
Thành Bảo vừa dùng tay xoa nhẹ lưng bé con để bé con ngủ vừa từ từ nói.
''Tôi đương nhiên không phải muốn cùng em nói những chuyện này, mà là-''
''Anh hai? anh làm gì ở đây vậy? anh có quen biết gì với anh Bảo sao?''
Nghe giọng nói quen thuộc, anh ta mới quay đầu nhìn lại thì nhận ra trong phòng còn có người, lại còn là người quen.
''Tuấn Thiên? sao em lại ở đây?''
''Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-kho/2238529/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.