Chương trước
Chương sau
“Mấy thứ này đều là của phu nhân tương lai đó, thống đốc đại nhân đã chuẩn bị cho cô ấy cả một trăm năm, chỉ còn chờ cô ấy tới đây nữa thôi.”

Người phụ nữ nói xong, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười bất đắc dĩ. Trình Tiểu Mễ cảm thấy trong này nhất định có câu chuyện cẩu huyết gì đó, chưa kịp hóng bát quái đa bị thống đốc cắt ngang.

“Không cần nói nhiều lời vô nghĩa, đi ra ngoài.” Không biết thống đốc đại nhân đã đi tới từ khi nào, anh không nhìn Trình Tiểu Mễ đang mặt đầy dấu chấm hỏi trên mặt đất mà chỉ phát sầu nhìn mấy thứ kia. Cách mỗi năm anh đều sẽ để thêm vài món, nhưng người nên mặc những món đồ đó trước giờ chưa từng xuất hiện.

Thống đốc đại nhân cảm thấy, người địa cầu cổ luôn nói có một nửa kia trên thế giới này chờ bạn đều là nói bừa, một nửa kia của anh đâu?

Trình Tiểu Mễ thì dưới đất không ngừng phun tào: Mấy thứ này mà chuẩn bị tận một trăm năm, vậy người đàn ông trước mắt này đến tột cùng đã bao nhiêu tuổi rồi, ai có thể tới nói cho cô không, chẳng lẽ người ở nơi này đều sống lâu vậy sao?

Một người một mèo đã ngẩn ngơ nửa ngày, thống đốc đại nhân cúi đầu ngắm nhìn cô một cái nói: “Đừng chạy lung tung, có nghe hay không?” Không lẽ mình đã sa đọa đến mức đi nói chuyện với một sinh vật địa cầu cổ rồi sao? Anh đen mặt quay đầu tiếp tục ngồi cạnh bàn uống trà, sau đó nhìn mỗ mèo lấy tư thế vụng về quay về.

Nó đi một đường méo xệch trong bụi cỏ, phải nói là tuyệt đối có lỗi với đường thẳng, thân thể trắng bóc như là một quả bóng nhỏ lăn bên này bên kia, các loại động tác thật có thể nói là là manh(*) ra một kỷ nguyên mới.

Thống đốc đại nhân nhìn hơn nửa ngày, đến khi trà trong tay đã lạnh mới nghĩ chợt thấy mình vậy mà lại nhìn mèo tới ngây người.

Ho nhẹ một tiếng, anh quyết định không để ý tới nó.

Thế nhưng không nghĩ tới tiểu gia hỏa lúc đi đến bên chân anh thì đã cạn kiệt sức lực, bắt lấy ống quần anh leo lên.

Đúng vậy, nó xem thống đốc đại nhân như cái cây mà leo.

Nếu mà là thứ gì khác thống đốc đại nhân có thể đã một chân đá khỏi Già Nạp Tinh rồi, nhưng vật nhỏ này leo vất vả như vậy, vừa leo vừa kêu meo meo lập tức làm anh mềm lòng rối tinh rối mù.

Không có cách nào, anh đành ẵm nó đặt lên bàn, sau đó thấy được con mèo kia trực tiếp không màng hình tượng nằm bò trên bàn dáng vẻ thoạt nhìn rất mệt, râu run tới run đi, cuối cùng lăn đến bên cạnh chén trà của anh.

Thơm quá, là hồng trà. Không ngờ thế giới tương lai còn có hồng trà.



Vừa mới vừa bò vừa lăn đã sớm mệt mỏi, vì thế Trình Tiểu Mễ vói cái đầu tội ác vào chén trà của thống đốc đại nhân người ta.

Thống đốc đại nhân vẫn luôn có chút khiết phích lại không ngăn cản nó, chủ yếu là muốn nhìn một chút mèo địa cầu cổ này rốt cuộc có thể uống trà hay không.

Không nghĩ tới, mỗ mèo một chút cũng không chê đó là trà, liếm chẹp chẹp chẹp như ngửi được mùi ngon.

“……” Mèo uống trà sao?

Nhìn dáng vẻ nó vừa liếm hừ hừ híp mắt thống đốc nhếch khóe miệng lên, anh cũng không biết mình đã bao nhiêu năm không cười, hiện giờ không biết vì sao tâm trạng lại tốt đẹp không ngờ.

Một khi tâm trạng tốt thì tinh thần hải cũng ổn định xuống, anh không khỏi tiếp tục nhìn nó liếm trà, đối phương trực tiếp uống một hơi cho hết rồi mới ngẩng đầu đầu nhỏ nhìn anh một cái.

Một người một mèo nhìn đối phương như đang nhận định nhau, thống đốc đại nhân cảm thấy tiểu sủng vật này đại khái là đang nhận chủ nhân thì phải, vậy mình để cho nó nhìn đủ.

Nhưng ý nghĩ của Trình Tiểu Mễ là, người đàn ông này thật là đẹp trai, này nếu là ở trên địa cầu kia thì sẽ có bao nhiêu phụ nữ sáp vào đây. Đáng tiếc là chậu đã có bông, có phu nhân rồi. Chỉ là vẫn chưa thấy được phu nhân anh đâu, hay là đang ở nhà không cùng tới đây?

Tóm lại, bọn họ tuy rằng nhìn nhau, nhưng tư tưởng dường như cách xa vạn dặm.

“Thống đốc đại nhân, đại diện của dân chạy nạn Alpha tới cầu kiến, do trên chiến hạm của bọn họ đại khái có dân chạy nạn của các tộc từ hơn hai trăm tinh tế, còn có tinh tế đơn độc nên hy vọng chúng ta có thể thu lưu bọn họ.” Trên cửa hoa viên lại hiện ra hình ảnh một người đàn ông, vẫn như cũ mặc quân trang vừa vặn, cả người đứng thẳng như cây bạch dương.

Thống đốc chân dài bắt chéo, sau đó cau mày nói: “Chỗ chúng ta lại không phải trại tị nạn, quân doanh là nơi tùy tiện để người nào cũng có thể vào sao? Nếu xảy ra chuyện gì, cậu cảm thấy những người phía sau sẽ làm thế nào? Bảo bọn họ tìm cơ quan phụ trách trợ giúp đi, nếu còn ngừng ở bến tàu nửa khắc liền đánh chìm nó.”

“Vâng.” Người nọ nghiêm sau đó xoay người đi thẳng, cánh cửa khôi phục lại bộ dáng cũ.

Trình Tiểu Mễ nuốt ngụm nước miếng, thống đốc đại nhân vẫn luôn biểu hiện hết sức hữu nghị ở trước mặt nó, cho nên cô cảm thấy anh chỉ là nghiêm túc một chút thôi chứ thật ra con người vẫn rất không tồi. Nhưng từ tình hình mới nãy có thể thấy, người đàn ông này thật đúng là không phải người mềm lòng gì.

Không biết phu nhân của anh ở đâu, vì sao lại phải dùng một trăm năm chuẩn bị quần áo cho cô ấy, đi xa nhà hay là bị bệnh gì? Đang lúc cô não bổ ra một đoạn tình ca thật đáng buồn ở tinh tế ước chừng sắp khóc thì thân mèo bị bắt được, tiếp theo bị nhét vào túi áo thống đốc đại nhân.

Đây là phải đi về?



Cái thân mèo này của Trình Tiểu Mễ còn nhỏ, đại khái mới được một hai tháng tuổi, cho nên rất dễ buồn ngủ. Mới nãy còn vừa chạy vừa chơi đã sớm mệt mỏi, cho nên sau được bỏ vào trong túi liền mơ mơ màng màng ngủ luôn.

Bởi vì thống đốc đại nhân không dễ tiếp xúc gần gũi với người khác nên cô ngủ trong túi áo anh nửa ngày cũng không bị quấy rầy.

Nhưng mà cô rất mau đã bị một trận buồn tiểu làm nghẹn tỉnh. Sau đó mơ mơ màng màng dò đầu ra khỏi túi áo của thống đốc đại nhân. Kết quả phát hiện đây là một căn phòng kín, bên trong ngồi đầy gần hơn hai mươi vị quân nhân.

Thống đốc đại nhân ngồi ở chính vị, hình như đang nói cái gì đó. Cô căn bản nghe không nổi, bởi vì nhu cầu cấp bách là cần phải đi tiểu.

Vừa mới hự hự bò ra tới đã bị thống đốc phát hiện rồi đè xuống, Trình Tiểu Mễ nóng nảy toát mồ hôi. Cho nên cô hạ quyết tâm lao ra lần thứ hai, cuối cùng phốc một ngã xuống đất.

Mọi người đều kinh ngạc, hình như có một sinh vật trắng trắng tròn tròn nhảy ra từ túi của thống đốc đại nhân, bọn họ phải xử lý sao đây, hay là nên ngồi im bất động?

Nhưng thấy thống đốc sắc mặt đen xì, bọn họ chủ yếu vẫn là nhất trí bảo trì động tác, vẫn không nhúc nhích.

Mà Trình Tiểu Mễ chạy tới chạy lui giữa một đống giày da, thiên tính của động vật họ mèo khiến cô muốn tìm một nơi mềm xốp để xi xi, nhưng là đất ở đây cứng quá, hơn nữa cũng không thể làm chuyện đó trước mặt nhiều đàn ông như vậy được!

Thật là phiền mà, khó khăn lắm mới chạy tới cửa, quay đầu lại phát hiện thống đốc đại nhân thế nhưng đã đứng lên đi về hướng cô.

Đang khẩn trương mà còn mới bị ngã làm cô thiếu chút nữa đã tiểu luôn ở cửa, còn may lúc này có người gõ hai cái rồi mở cửa ra, tiếp theo Trình Tiểu Mễ liền xông ra ngoài bằng tốc độ ánh sáng.

“A, thứ gì……” Một nữ binh bưng trà vào thấy vậy sợ tới mức linh hồn nhỏ bé thiếu chút nữa bay luôn, tuy rằng cô ta là người nhân bản nhưng cũng là giống cái đó nha, lá gan thật sự không to như vậy đâu, đặc biệt là còn phải giữ vẻ nữ tính nhu mỹ trước mặt một đám giống đực nữa.

Thế nhưng lại rất nhanh đã giữ không nổi, vì mắt lạnh của thống đốc vừa lúc khóa ở trên người cô ta nói: “Cút ngay.”

Nàng theo vô thức làm theo, liền phát hiện thống đốc đại nhân soái khí đi ngang qua người mình, làm rớt bay các thứ bài biện trên bàn.

*Manh : Dễ thương
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.