Chương trước
Chương sau
Tiếp theo vào trong thành để cho vị thú y Hiệp Hội Bảo Vệ Động Vật Quý HIếm tới kiểm tra cho Trình Tiểu Mễ một chút, sau đó nghe anh ta nói: “Chỉ là bị chút bị thương ngoài da, không có vấn đề gì khác.”

“Thật sự không có?” Sao anh cảm thấy tinh thần lực của tiểu sủng vật có chút yếu.

“Không, không có, ngược lại là ngài……” Đây là lại thăng cấp rồi nhỉ, giờ anh ta đứng trước mặt anh cũng cảm thấy chân đang run lên.

“Tôi không sao, anh đi được rồi. Bắc Thần, thông báo cho trạm Già Nạp Tinh tiến hành tính công kích hủy diệt với những tên tới truy sát, không cần nương tay. Báo với bên trên là tôi không sao, sau đó không được tiến vào.”

“Vâng.” Bắc Thần vẻ mặt kỳ lạ nhìn thống đốc đại nhân nhà mình, cứ cảm thấy anh có chỗ nào đó khác khác, nhưng rốt cuộc khác ở đâu thì không rõ lắm.

Mà sau khi thú y bôi thuốc cho Trình Tiểu Mễ anh liền đem tiểu sủng vật đặt lên giường, nhẹ nhàng dán lên trán cô, như vậy có thể do thám tinh thần hải của nó để biết sao nó lại hôn mê bất tỉnh.

Tinh thần hải của nó có vẻ như rất mệt mỏi, không có cách nào anh đành phải dùng tinh thần lực của mình tới lấp cho nó. Cảm giác tương dung khiến anh lại thấy hưng phấn một lần. Mà tinh thần hải của tiểu sủng vật lại xuất hiện một cô gái tai mèo, lần này chân thật hơn nhiều, chỉ là thoạt nhìn có chút mơ màng.

“Mèo con, mèo con……”

Lại tới nữa, Trình Tiểu Mễ dường như nghe được giọng nói gợi cảm của thống đốc đại nhân, xoay người liền thấy xuất hiện trong giấc mơ của mình, đây thật sự là mơ sao?

Thoạt nhìn không giống, nhưng hình như cô chỉ có thể nói ra chữ meo!

Đây là tinh thần lực hả, cho nên bọn họ có thể giao tiếp thông qua tinh thần lực, còn là loại chuyện tiến sâu hơn này?

Chuyện nầy không tệ nha, vậy sau này dù không thể biến thành người cũng có thể làm chuyện kia với anh rồi, không tồi không tồi.



Chỉ là, quá nhiều thì không tốt lắm, rõ ràng hôm qua mới cái kia xong mà. Nghĩ đến cái kia cô thật sự có chút khó chịu đây, chạy ra đi xong thì phát hiện chân đau muốn chết, sau đó lập tức té ngã, tiếp theo liền biến về hình mèo, vì né tránh tinh thần lực của thống đốc đại nhân cô đành phải tiếp tục chạy, kết quả đến cuối cùng vẫn là bị dư chấn làm té xỉu.

Làm chuyện kia xong rồi lại ức hiếp người phụ nữ của minh, không biết xấu hổ, hừ, không thèm quan tâm anh.

Thống đốc đại nhân có chút kỳ lạ nhìn mèo nhà mình sao đột nhiên tỏ vẻ cao lãnh, chẳng lẽ cô ấy biết mình bị phản bội, cho nên không để ý đến anh nữa? Kỳ lạ, khi đối diện với hình mèo của cô ấy thì không có loại cảm giác này, nhưng đối mặt với hình thái này anh lại cảm thấy bản thân quá tra, ngại ôm cô luôn rồi làm sao bây giờ?

Nhưng mà không nghĩ tới mèo con vốn đang cao lãnh đang rối rắm một lúc sau lại trực tiếp nhào tới, sau đó vừa liếm vừa hôn anh.

Thống đốc Reuel lúc này mới nhớ tới mình đang cộng dung để cho cô tinh thần lực, cho nên hai người căn bản là nhịn không được thôi.

Hơn nữa có một thì có hai, có hai liền có ba, dung hợp như vậy thật sự khiến thống đốc đại nhân trầm mê, thế mà làm hai lần.

Chờ tỉnh lại thì phát hiện một con mèo đang ngồi ở đó nhìn anh, vừa nhìn còn vừa ngáy ngủ. Sau đó duỗi đầu lưỡi liếm mặt anh, thống đốc đại nhân nhẹ nhàng sờ sờ cô một chút, sau đó duỗi tay ôm mèo vào trong ngực, mèo mềm mại thật là thoải mái.

Thể xác và tinh thần của mình cũng cực kỳ thoải mái, chỉ là có vài lời muốn nói, cũng không biết nó có thể nghe hiểu được hay không.

“Mèo con, chúng ta đã xem như bạn lữ trên tinh thần, nhưng hôm qua ta đã làm một chuyện có lỗi với mi. Ta sẽ tìm cô ta để bồi thường một chút, nhưng bất kể thế nào cô ta cũng sẽ không thay thế được địa vị của mi. Mi có ghét bỏ ta không, ta đã bất trung với mi?” Thống đốc Reuel đã nghĩ kỹ rồi, anh với cô gái kia chỉ là ngoài ý muốn, cùng tiểu sủng vật nhà mình mới là bạn lữ tinh thần chân chính, cái này tuyệt đối sẽ không sai.

“Meo.” Không ngại đâu, người kia là cô, trong mộng cũng là cô, cho nên anh cũng đừng quá rối rắm.

“Ta biết mi sẽ không phản bội ta.” Anh cũng sẽ không phản bội cô.

Thống đốc đại nhân nói xong liền từ trên giường đi xuống, tắm rồi lại lau lông cho mèo nhà mình, sau đó dặn vị thú y kia làm một phần cơm dinh dưỡng cho nó, gần đây nó đúng là lớn hơn rất nhiều nhưng cũng gầy đi nhiều.



Nhất định phải nuôi nó mập mạp lên mới được, nhưng thời gian tới chỉ sợ anh sẽ rất bận, vì anh có kế hoạch diệt Lang Nhân Tinh.

“Thống đốc đại nhân, chúng ta có phải nên bình tĩnh một chút hay không, một cái tinh cầu đó.”

“Cũng không phải chưa từng diệt một tinh cầu bao giờ.”

“Thống đốc đại nhân, điện báo của nguyên soái.”

“Nhận.”

Ian nguyên soái ngồi ngay ngắn ở bên kia ánh mắt có chút lạnh nhạt nói: “Ông nghe nói cháu chuẩn bị muốn tiêu diệt Lang Nhân Tinh?”

“Đúng vậy, có vấn đề sao?”

“Vì một con tiểu sủng vật? Cháu có biết Lang Nhân Tinh cũng có dân thường sinh sống, cháu làm như vậy chẳng khác nào giết lung tung dân chúng vô tội, là hành vi trả thù.”

“Vậy thì sao? Diệt Lang Nhân Tinh rồi chừa một vài giống để chúng khỏi tuyệt chủng không phải là được rồi sao?”

“Cháu…… Cháu muốn trả thù có thể, nhưng chỉ có thể nhằm vào những thổ phỉ Lang Nhân Tinh đã truy sát cháu, nhưng là không được thương tổn dân thường, đây là mệnh lệnh.”

“Vâng……” Thống đốc đại nhân nói: “Nhưng cháu sẽ gây áp lực với họ, chỉ cần người sói nào có quan hệ với những tên đó cháu đều sẽ không bỏ qua, bao gồm tê nửa người sói kia.”

Nửa người sói này là ai tin rằng Ian nguyên soái hẳn là rất rõ ràng mới đúng, ông ta có chút lãnh khốc trong mắt không chứa một tia cảm tình nói: “Tùy cháu, ông không hy vọng cháu gây áp lực quá lớn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.