Y đạp cửa xe, ngạo nghễ bước ra bên ngoài. Nơi này là một vùng đồi núi hoang sơ, nằm cách thành phố không xa. Gió lộng không ngừng phả vào mặt y, khiến y cảm thấy hết sức dễ chịu. Y nhắm nghiền hai mắt, sung sướng phá lên cười ngặt nghẽo.
Thời gian qua, y ngang nhiên dắt mũi đám người Lục Nghị Phàm, vậy mà họ vẫn không hề hay biết, lại còn bị y sai khiến hết lần này đến lần khác.
Quá đã!
- Đừng vội cười như thế. Cuộc chơi này, đã sớm kết thúc rồi.
Trong lúc y đang hả hê sung sướng với những gì mình làm được, bất ngờ từ phía sau lưng y chợt vang lên giọng nói trầm khàn pha chút lạnh lẽo của Lục Nghị Phàm. Trên đồi dốc cao, hai bóng lưng đứng thẳng nhau, ánh mắt kẻ nào người nấy đều phức tạp, tràn đầy sát khí.
Lục Nghị Phàm hếch mặt nhìn gã đàn ông phía trước, bên cạnh là Tiếu Hàn Phong cùng Trác Hiên, trên tay lăm lăm khẩu súng, họng súng chĩa thẳng vào đầu y.
Trông thấy cảnh tượng không thể nào ngờ này, gương mặt của y vẫn vô cùng bình tĩnh. Y mỉm cười vỗ tay, châm biếm cất giọng hỏi:
- Mày phát hiện ra từ khi nào?
- Từ khi nào ư?
Lục Nghị Phàm thở dài, khuôn mặt anh tuấn mỗi lúc một thêm sa sầm hẳn xuống.
- Anh chỉ gặp Cửu Châu duy nhất hai lần, thế mà anh lại tự huyễn hoặc, cho rằng cô ấy nhất định phải là của anh?
Nghe Lục Nghị Phàm hỏi, y chỉ lặng lẽ cười.
- Cửu Châu không phải là lý do duy nhất. Thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/1747761/chuong-156.html