Nghị Phàm, con muốn đi đâu?
Vừa trông thấy Lục Nghị Phàm mặc vội áo vest bước ra ngoài cửa, ông lão Lục Nghị liền hếch mặt ra hiệu mà hỏi dồn. Thường ngày, tác phong làm việc của anh vô cùng bình thản, đâu có gấp gáp, vội vã như thế này.
Nghe cha hỏi, Lục Nghị Phàm chỉ hờ hững đáp:
- Rửa tay, gột nhớp, diệt bọ thôi cha!
Ông lão Lục Nghị cũng không hỏi thêm gì nữa.
La Vân Thiên trực tiếp cầm lái, sau đó phóng xe một mạch đến nơi giam giữ hai kẻ tội đồ. Trong suốt quá trình ngồi trên xe, Lục Nghị Phàm vẫn vô cùng bỉnh thản, hai chân vắt chéo lên nhau, ngón tay búng nhẹ, khóe miệng nở nụ cười đầy thâm độc.
............
Cửu Châu tỉnh lại thì đã là thời điểm gần trưa. Cô đưa tay dụi dụi mắt, ngó nghiêng xung quanh, nhận ra chồng mình đã rời đi từ trước, tâm trạng có chút hụt hẫng.
Thì ra cô đã ngủ một giấc say đến như thế. Nằm cuộn tròn trong vòng tay của anh, dường như giúp Cửu Châu dễ chìm vào giấc ngủ một cách sâu hơn.
Cô mặc lại quần áo, toan bước xuống giường, bất chợt thấy màn hình điện thoại sáng lên. Hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ số của Cửu Mạn Linh.
Lông mày Cửu Châu bất chợt chau lại, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nghi ngờ. Đã lâu rồi kể từ lần gặp lại khi trước, Cửu Châu và nhà họ Cửu không còn liên hệ gì với nhau nữa. Lần này Cửu Mạn Linh gọi đến cho cô, rốt cuộc là vì việc gì quan trọng ư?
Tút... tút...
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/1747753/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.