Chương trước
Chương sau

Tiếu Hàn Phong chỉ ở một mình. Theo như anh ta giải thích, cha mẹ Tiếu Hàn Phong đã mất tích sau một trận lũ quét, gần như xóa sổ toàn bộ ngôi làng cũ của anh ta. Nói là mất tích, thế nhưng Tiếu Hàn Phong thừa biết, cha mẹ anh đã chết. Chẳng qua, thi thể chưa được tìm thấy, vậy nên Tiếu Hàn Phong càng thêm hy vọng nhiều hơn, tự lừa dối chính bản thân mình.
Nghe anh nói, Cửu Châu lại nhớ đến gia đình họ Cửu của mình và nhớ cả tới khuôn mặt của Ngọc Diên Hinh, người có thể sẽ là cha đẻ của cô. Trong lòng Cửu Châu bỗng dưng phảng phất chút buồn bã. Giống như Tiếu Hàn Phong đã nói, sự thật luôn luôn chôn vùi trong cát bụi, biết đào lên thế nào?
Tiếu Hàn Phong kéo cô bước vào bên trong căn nhà cũ sơ sài, chỉ lên chiếc giường mục nát, ung dung mà nói:
- Tôi chỉ có một chiếc giường. Từ nay cô sẽ nằm ngủ ở trên đó. Đừng có tùy ý bước ra thôn làng khi chưa được sự cho phép của tôi.
Cửu Châu cũng rất ngoan ngoãn mà gật gật đầu. Cô không muốn hỏi gì nhiều nữa, chỉ chăm chú nhìn xung quanh căn nhà một lượt, sau đó thở dài một tiếng.
Ngoài trời lúc này cũng đã hửng sáng. Cửu Châu đã rời xa Lục Nghị Phàm hơn một ngày, thâm tâm cô lo lắng cho anh như lửa đốt. Càng nghĩ đến Lục Nghị Phàm, dạ dày của cô lại sục sôi dâng trào, thứ cảm giác buồn nôn không ngừng dày vò Cửu Châu, khiến cô phải đưa tay lên che miệng mà kìm hãm.
Tiếu Hàn Phong đã rời đi được một lúc. Anh ta xách súng săn, có thể lại vào rừng bắt thêm vài con thú nữa. Chỉ còn mình Cửu Châu ở lại, cô đứng dậy vươn vai, sau đó bắt tay vào dọn dẹp sạch sẽ ngôi nhà này.
- Cô ta chính là nô lệ mà anh Hàn mới tìm được về sao?
Cửu Châu đang loay hoay quét nhà, chợt nghe thấy âm thanh xì xào bàn tán bên ngoài, đánh liều liền đưa mắt ra quan sát. Một nhóm phụ nữ đang đứng túm năm tụm bảy, chỉ trỏ nhìn cô bằng ánh mắt tò mò xen lẫn ganh ghét. Kẻ nào người nấy đều bày ra khuôn mặt lừ lừ đố kị, bắt gặp ánh mắt nhìn lại của Cửu Châu, họ đều vênh mặt lên mà thách thức.
Cửu Châu vốn không muốn gây chuyện liền đứng ra khép cửa lại. Tuy nhiên, thông qua chiếc lỗ nhỏ trên vách, cô vẫn dễ dàng quan sát được mọi động tĩnh bên ngoài.
Từ trong đám phụ nữ đầu trọc kia, một cô gái tuổi chừng mười sáu, mười bảy rẽ đám đông bước lên trên cao. Ngay khi cô ta vừa xuất hiện, tất cả những người có mặt ở đây đều đồng loạt cúi rạp người xuống, vái lạy cô ta giống như một nữ thần.
- Tụng Hi bà bà, mong bà ban phước lành đến cho chúng con!
Tụng Hi bà bà? Cửu Châu tò mò nhìn không rời mắt. Cô gái trẻ như thế này mà lại được người trong bộ tộc tôn sùng đến mức dập đầu quỳ lạy. Xem ra, vai vế và chức quyền của Tụng Hi ở trong thôn làng này cũng không phải hạng tầm thường.
Tụng Hi đưa tay phẩy phẩy, ra hiệu cho đám người đứng lên. Đoạn cô ta bước về phía căn nhà của Tiếu Hàn Phong ba bước, lông mày chau lại. Sau đó, Tụng Hi vươn tay, chạm nhẹ lên chiếc gương bát quái được treo trước cửa nhà của Tiếu Hàn Phong. Ngay khi bàn tay cô ta vừa tiếp xúc với mặt gương, chiếc gương đột nhiên rẽ thành ba mảnh, sau đó vỡ nát.
Sự việc kỳ lạ này xảy ra khiến đám người ở phía sau lập tức nhăn mặt, thần sắc biểu lộ rõ sự hoảng loạn cực độ, nhất thời lùi lại ra phía sau.
- Bà bà, chuyện này... chuyện này là thế nào?
Một người tò mò lắp bắp cất giọng hỏi. Tụng Hi chắp hai tay trước ngực, khóe môi cong lên:
- Một chút nữa, khi Tiếu Hàn Phong quay trở lại, chúng ta phải thưởng cho anh ấy món quà thật xứng đáng.
- Ý của bà bà là...?
- Phải! Món quá dùng để hiến tế tạ ơn thần linh đang ở trong kia. Cô ta- chính là người phụ nữ may mắn đã được thần linh lựa chọn để làm vật tế trời trong ba ngày sắp tới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.