Cô... cô giống y hệt hắn... Cô độc ác không kém Lục Nghị Phàm! Triển Chúc thoi thóp nói từng chữ, cả người bị trói trụ cứng ngắc, đau đớn đến khủng khiếp. Hắn không dám cử động mạnh. Vì nếu hắn chỉ cần hơi lắc người một chút, bàn tay đang bị đóng đinh trên bàn gỗ kia sẽ càng bị cứa sâu thêm.
Đau đến chết đi sống lại.
Đây chính là thứ cảm giác kinh tởm nhất mà trong suốt bốn mươi năm cuộc đời của hắn đã và đang phải trải qua.
Gương mặt lạnh lùng đến mức chạy buốt cả sống lưng của Cửu Châu nhìn chằm chằm về phía hắn. Cô ngồi vắt chân trên ghế, bàn tay cọ cọ lên chiếc kéo nhỏ, bình thản cất giọng:
- Tao sẽ tha cho mày một con đường sống. Nếu mày khai thật cho tao biết kẻ chủ mưu đứng sau giật dây mày là ai, tao sẽ xem xét mà thả mày đi.
Cơ thể Triển Chúc không rét mà run. Qua sự việc vừa rồi, hắn cũng đã biết con người Cửu Châu vốn không dễ chọc, cô đã nói là sẽ làm. Triển Chúc muốn giữ một mạng thì phải chịu nhục mà hạ mình. Đợi thoát ra được khỏi đây, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù.
Triển Chúc cúi gằm mặt, chậm rãi nói từng chữ:
- Thực ra, tôi chỉ là người thực thi mệnh lệnh. Tôi được cấp trên yêu cầu tìm đến Lã Mục Chí, kích động lòng hận thù trong người ông ta. Con trai Lã Mục Chí là Lã Kha Sâm đã bị chết ở Ai Cập, do vậy tôi liền thuận buồm vuốt gió, thêm dầu vào lửa, đổ mọi tội lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/1747715/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.