Châu bé bỏng của anh, nếu em không tỉnh lại, anh sẽ hôn nát ngực em đấy!
Vẫn là câu nói bá đạo, có chút đê tiện này của anh, dường như đã ghim chặt vào trong tâm khảm của Cửu Châu từ lúc nào.
- Tối quá!!!
Cô cố gắng mở mắt ra nhìn. Thế nhưng, mọi thứ xung quanh lại tối đen như mực, giống hệt một không gian khép kín đang không ngừng nuốt chửng Cửu Châu vào bên trong.
- Nghị Phàm, anh ở đâu? Em rất sợ bóng tối!
Cửu Châu ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi môi tái nhợt không ngừng gọi tên Lục Nghị Phàm. Cô rất sợ, thực sự rất sợ. Hơi thở của Cửu Châu càng lúc càng thêm khó khăn, lồng ngực cô bị ép chặt.
- Nghị Phàm!
- Anh đây! Châu bé bỏng của anh, mau tỉnh lại đi!
Giọng nói lãnh đạm đặc trưng của anh chợt vang lên sau lưng cô. Cửu Châu giật mình quay lại nhìn. Vậy mà, đập vào mắt cô vẫn chỉ là một tầng bóng tối sâu đến hun hút.
Cô ôm ngực, gục xuống đất. Trái tim nhỏ bé của cô đã hoàn toàn chết yểu. Cô không muốn thức dậy nữa. Anh không ở bên cạnh cô, cô thật yếu đuối biết chừng nào.
Cửu Châu chậm rãi nằm bò trên nền đất, hai mắt chậm chạp khép lại, khóe môi khẽ cong nhẹ. Anh không đưa cô đi theo cùng, bản thân cô cũng không còn thiết sống nữa.
Kể từ khi đặt chân tới dinh Thống Đốc, sự xuất hiện của Lục Nghị Phàm đã chiếm trọn vẹn toàn bộ cuộc sống của Cửu Châu một cách tự nhiên như vậy. Cô tự trách bản thân quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/1747708/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.