Cửu Châu đen mặt, nhìn Lục Nghị Phàm giống như sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống. Chẳng lẽ, từ sau khi thoát ra khỏi cổ mộ, thần trí của Lục Nghị Phàm đã trở nên ngốc nghếch rồi hay sao?
Cửu Châu đang mải suy nghĩ, chợt thấy ngực mình có chút mát rượi. Lúc này cô mới hoảng hốt cúi đầu xuống nhìn, lập tức bị chọc giận đến bừng bừng đỏ mặt: bàn tay vô liêm sỉ của Lục Nghị Phàm đã nhẹ nhàng cởi toàn bộ hàng cúc áo của cô từ khi nào, sau đó thích thú mà luồn vào trong lớp áo lót mỏng, mân mê xoa xoa, nắn nắn, thỉnh thoảng lại còn dùng đầu ngón tay cọ cọ vào nhũ hoa của cô...
- Lục Nghị Phàm, tên khốn khiếp này!
Cô đưa tay với lấy một chiếc gối màu xanh lơ, hung hăng đập thật mạnh lên đầu anh.
- Dê xồm!
Cửu Châu đứng phắt dậy, vung tay rời đi. Tuy nhiên, bàn tay cô đã bị Lục Nghị Phàm kéo mạnh lại, mất đà ngã lăn lên giường bệnh.
Phòng bệnh tổng thống được trang bị tối tân nhất nên giường nằm cũng vô cùng rộng rãi, thoải mái cho hai người ngủ.
Lục Nghị Phàm đưa tay giật phăng đống dây chuyền chằng chịt trên tay, tức mình buông miệng chửi thề:
- Phiền phức!
Cùng theo đó là hành động hết sức vô sỉ của anh: Lục Nghị Phàm cậy thân mình cao lớn, hung hăng đè Cửu Châu xuống giường, tiện tay cầm luôn dây truyền dịch mà buộc hai tay Cửu Châu lên đầu.
- Tôi đã nói rồi mà... Chẳng phải em muốn trả ơn tôi hay sao?
- Nhưng mà... anh đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/1747689/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.