Không khí trong phòng mỗi lúc một thêm nặng nề, dường như có thể nghe rõ cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường bên cạnh. Mặc cho gã Chiêu Sênh vẫn luôn miệng nói nhảm, gương mặt của Lục Nghị Phàm vẫn không hề biến sắc.
Anh nhìn hắn, thẳng thắn hỏi:
- Hai người đã làm ra những chuyện gì rồi?
Trái tim Cửu Châu như bị ngàn mũi dao sắc lạnh đâm xuyên thẳng qua. Lục Nghị Phàm không tin tưởng cô, mặc cho cô giải thích thế nào đi chăng nữa. Tuy nhiên, danh dự của Cửu Châu không thể nói mất là mất được. Cô quay sang Phương Tịnh Thanh, trầm giọng chất vấn:
- Phương Tịnh Thanh, nói đi, trong nước cam có phải cô hạ thuốc mê hay không?
Phương Tịnh Thanh bị hỏi liền thoáng chút đờ người trong vài giây. Tuy nhiên, cô ta thừa biết, dại gì mà ngu cúi đầu thừa nhận. Hơn nữa ở đây là nhà của cô ta, có gì đâu mà phải sợ?!
- Cô nói láo. Tôi hạ thuốc mê cô để được gì cơ chứ? Đừng có mà ngậm máu phun người!
Lục Nghị Phàm không thèm mảy may quan tâm tới cuộc tranh cãi nảy lửa của hai người con gái, anh chỉ nhìn chằm chằm về phía Chiêu Sênh, chờ hắn trả lời câu hỏi của mình.
Chiêu Sênh sau một hồi ngẫm nghĩ liền đáp:
- Gạo đã nấu thành cơm! Cửu Châu đã là người của tôi!
Cửu Châu run lẩy bẩy. Thực ra, cô vì bị trúng thuốc mê nên rơi vào tình trạng mơ màng, không biết những lời nói của Chiêu Sênh lúc này là thật hay giả nữa. Cô mới chỉ mười tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/1747648/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.