Tiêu Ngạn Bách được Trác Hiên dẫn lên trên lầu, đi thẳng đến phòng quản lý nằm chính giữa tầng năm. Cánh cửa nặng nề được đẩy ra, một chàng trai anh tuấn, tiêu soái đến hoàn hảo đang ngồi tựa lưng lên thành ghế, hai mắt nhắm hờ ra chiều mệt mỏi.
Tiêu Ngạn Bách không hiểu vì sao, ngay khi trông thấy người đàn ông duy nhất có một không hai kia, đôi đầu gối chân của hắn lại tự động run lên cầm cập, toàn thân lạnh sóng.
Đèn điện trong phòng không được bật sáng toàn bộ, chỉ có thứ đèn màu hoa mỹ tỏa ra, đến ngay cả mọi vật xung quanh cũng trở nên lù mờ hẳn.
Nghe tiếng động, Lục Nghị Phàm chậm rãi mở mắt, ngón trỏ gõ gõ lên trên bàn kính, khóe môi khẽ nhếch đầy khinh thường, nhìn gã đàn ông trước mặt giống như nhìn một con ếch.
- Đây... đây là...
Tiêu Ngạn Bách nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm để mà hỏi.
Trác Hiên đột nhiên giơ cao chân lên, đạp mạnh một cước vào kheo chân hắn, khiến hắn ngã khụy xuống dưới đất, cả người cúi rạp.
- Các người dám bắt tôi đến đây, tôi sẽ kiện...
Hắn vừa dứt câu, bỗng chốc cảm thấy cổ họng mình lành lạnh. Một chiếc côn sắt cứng ngắc đang chọc vào chính giữa miệng hắn, mà người đàn ông có khí thế lạnh lẽo kia hiện giờ lại đang ở ngay trước mặt hắn.
- Mày có giỏi thì gọi quản lý của mày lên đây!
Trên trán Tiêu Ngạn Bách dần dần rịn ra một tầng mồ hôi lạnh lẽo. Nếu nhúc nhích mạnh, chưa biết chừng khối sắt kia sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/1747640/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.