Diêu Dung hoảng hốt lao lên phía trên, vòng tay đỡ lấy Phương Tịnh Thanh. Cô ta ngã từ trên cao xuống, lăn vài vòng trên bậc cầu thang, cả người đập mạnh xuống nền đất, ngất lịm ngay tức khắc.
- Tịnh Thanh, Tịnh Thanh, người đâu?
Diêu Dung la lên thất thanh.
Quản gia Lý vội vàng chạy tới, nhanh chóng sai người gọi xe cứu thương.
Sau một thoáng sững sờ, Cửu Châu không thể nào ngờ, một người con gái với vẻ ngoài thanh thuần, hiền lành như Phương Tịnh Thanh lại có thể tự làm tổn thương chính mình chỉ vì muốn hãm hại cô.
Bàn tay vẫn giơ trên không của Cửu Châu dần được hạ xuống. Cô bước nhanh về phía Phương Tịnh Thanh, muốn xem vết thương của cô ta thế nào.
Chát!!!
Một cái tát trời giáng lập tức đáp thẳng xuống gương mặt xinh đẹp của Cửu Châu.
Diêu Dung nhìn cô bằng ánh mắt hằn học, hằm hè trong cuống họng:
- Cô chính là ả đàn bà mà Nghị Phàm mới cưới về? Thứ đàn bà lòng dạ rắn độc!
Qua tác phong và cách xưng hô của người làm đối với bà ta, Cửu Châu đã đoán ra người phụ nữ trước mặt này chính là dì năm, mẹ ruột của Lục Nghị Phàm.
Cô để mặc cho một bên má đã bị đỏ rát, lễ phép trả lời:
- Vâng, tôi là Cửu Châu, vợ của anh Lục.
- Câm mồm!!!
Diêu Dung nghiến răng ken két, dùng tay chỉ thẳng vào mặt Cửu Châu mà quát:
- Cô không phải là con dâu của tôi. Vĩnh viễn cũng không phải con dâu của tôi. Hãy nhớ lấy và cút xéo ngay khỏi cái gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/1747624/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.