Dường như, sau một hồi ngẫm nghĩ, cuối cùng Lục Nghị Phàm đã đưa ra quyết định thông suốt. Anh đứng dậy, bước về phía cửa tủ trưng bày rượu, nhẹ nhàng lấy ra một chai Champon, nhếch miệng nói:
- Được! Nếu Phương Tịnh Thanh đã muốn ở lại đây, cháu đồng ý. Tuy nhiên, hạn trong vòng một tháng. Sau một tháng mời Phương tiểu thư trở về nhà của mình!
- Cứ xem như một tháng này là để hai đứa vun đắp tình cảm đi!
Phương Triết mãn nguyện nở nụ cười rộng đến tận mang tai, còn không quên đánh mắt ra hiệu cho Phương Tịnh Thanh, đắc ý, hả hê vô cùng.
Sau khi Phương Triết rời đi, Phương Tịnh Thanh nắm chặt quai vali, cắn cắn môi nhìn Lục Nghị Phàm, dè dặt mà hỏi:
- Anh Phàm... Em có thể ở đâu được?
Lục Nghị Phàm phẩy tay gọi quản gia tới, hờ hững căn dặn:
- Phòng kho cuối hành lang tầng năm vẫn còn bỏ trống, ông hãy cho người đến đó lau dọn để Phương tiểu thư dọn vào ở tạm.
Vị quản gia già nhanh chóng gật đầu, sau đó quay người rời đi.
- Anh Phàm... Anh cho em ở trong nhà kho?
- Sao vậy? Phương tiểu thư không muốn ở đó? Các phòng khác đều để cho vệ sĩ và người làm ở, chỉ còn phòng đó trống thôi.
Trước thái độ lạnh lùng của anh, Phương Tịnh Thanh mặc dù vô cùng uất ức, thế nhưng vì mục đích chính thống của mình, cô ta đành phải ôm cục tức mà nhẫn nhịn.
Cửu Châu vẫn đứng yên lặng từ nãy, thâm tâm hiện tại đang rất phức tạp.
Nếu Phương Tịnh Thanh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/1747622/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.