Ông lão Lục quả thực rơi vào thế cứng họng, không thể nói thêm được bất kỳ lời nào nữa. Đúng như Lục Nghị Phàm đã nói, vào đêm sinh nhật lần thứ hai mươi của anh, ông đã cao hứng hứa sẽ đáp ứng bất kỳ một nguyện vọng nào đó mà anh yêu cầu.
Ai ngờ, Lục Nghị Phàm chờ đến tận mười năm sau mới ngang nhiên cướp mẹ kế về làm vợ, mà lý do lại hoàn toàn chính đáng.
Thân là cha, là người đứng đầu dòng họ Lục Nghị, ông ta không thể thất hứa. Càng nhìn gương mặt xinh đẹp của Cửu Châu, ruột gan của ông lão Lục lại càng sục sôi, tiếc đến mức mù quáng. Tám bà vợ trước của ông ta tuổi tác đã cao, làm sao có thể sánh được với Cửu Châu xinh đẹp, tuổi đời mới tròn mười tám hoa xuân như thế này.
Trông thấy cha mình vẫn còn nhìn chằm chằm về phía Cửu Châu bằng ánh mắt tiếc rẻ, Lục Nghị Phàm khẽ nghiêng đầu, nhắc nhở Cửu Châu:
- Em mau vào trong phòng bếp pha trà, đem lên đây kính cha báo hỉ.
Trong lòng Cửu Châu như được giải thoát, cô lập tức gật đầu, ngoan ngoãn bước vào bên trong theo sự hướng dẫn của thím Tư giúp việc.
Phòng khách lúc này chỉ còn mình cha con Lục Nghị Phàm, bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ phức tạp khác.
Ông Lục ngồi phía đối diện anh, giọng nói trầm xuống:
- Con cướp Cửu Châu về làm vợ hòng trả thù nhà họ Cửu, có phải không?
Động tác rót trà của Lục Nghị Phàm lập tức ngưng lại, nhưng rất nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-dai-nhan-em-xin-anh/161002/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.