Rất nhiều năm sau, hắn và nàng mới có dịp trở lại Việt Nam mà không ai làm phiền. Em trai nàng giờ không giàu nhưng cũng tu chí làm ăn mà cũng có của ăn của để. Chú thím cũng được đón về nhà để chăm sóc. Họ vẫn liên tục cằn nhằn là:
- Cháu ở Mỹ giàu có mà sao giúp người nhà có được nhiêu đây.
Henry xuất thân ở một nên văn hóa mang tính cá nhân cao, đương nhiên nghe nàng kể vậy thì vô cùng khó chịu. Thế nhưng, Majorie lại chẳng có chút phật ý nào. Hắn thấy kì lạ, hỏi:
- Em muốn giúp là quyền của em. Sao người ta có thể đòi hỏi như vậy chứ?
- Em muốn giúp mà. – Nàng cười cười, thấy hắn đang sợ mình vừa bị đám người kia cắn dứt lương tâm thì giải thích. – Nhưng đưa tiền chưa chắc đã là giúp. Em trai em chưa có đầy đủ thì chịu khó làm ăn, nhưng có dư quá thì sẽ lại lăn ra hư hỏng. Vậy nên, không đưa, chỉ cho vốn để sống đủ, con người mới biết giá trị của sức lao động mà vươn lên.
Henry tự dưng nhớ đến mấy đứa con của bọn họ:
- Vậy không phải chúng ta cũng nên cho Jeremiah với Daniel ra ngoài làm việc chân tay một chút, để mà biết giá trị của lao động sao?
- Em đúng là có ý này. – Gương mặt nàng tươi tỉnh nhưng mày hơi nhíu. – Nhưng sao anh không nhắc luôn cả Alexandria?
Henry vuốt lên tóc nàng, nói:
- Con bé là con gái, cứ làm tiểu thư sung sướиɠ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-cua-rieng-em/3441532/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.