- Anh đi đi – Majorie nói.
Nàng không khóc cũng không còn có vẻ đau đớn trước Henry. Tâm tình vô cùng phẳng lặng. Hắn quay lưng rời đi. Cửa phòng đóng lại, hắn bấm móng vào trong lòng bàn tay mình thật chặt, cứ thế đi đến cửa bệnh viện rồi lên xe. Đến khi trốn được sau những tấm kính đen cách biệt với thế giới bên ngoài, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt xanh dương kia mới vỡ òa. Henry để những nỗi đau trong tim chảy ra thành những tiếng rên "ư ư" âm trầm. Mắt nhạt nhòa nước. Hắn không thể bảo vệ nàng, chỉ có thể thì thầm giữa những cái rung của cơ thể đang co giật liên hồi:
- Anh yêu em.. anh yêu em.. anh yêu em..
Không biết hắn đã nói bao nhiêu lần như thế nhưng lại không thể để nàng nghe thấy, càng không thể để cho người khác nghe.
* * *
Henry mở bừng mắt, những tia bàng hoàng tan biến vào hư vô trong khoảnh khắc. Lại là giấc mơ này. Khóe miệng hắn như thói quen, vẽ lên một đường cong giống như đang cười. Thế nhưng, Marcus Thomas không dám nhìn. Ở bên phụ tá cho Henry Cunningham đã ba năm, những hành động như thế này luôn cho anh ta biết vẻ tươi tỉnh luôn sẵn có bên ngoài của hắn là do tôi luyện thành. Con người thật của Henry đã từ lâu ẩn giấu sau những vệt sợ hãi không thật lúc vừa rồi và thực sự không ai còn biết được.
Máy bay hạ cánh. Tin nhắn đã ùa về trong điện thoại. Louisa có vẻ giận. Hôm nay, cô ấy mời phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-doc-cua-rieng-em/3441508/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.