Ngồi trong chiếc poscheđời cũ của Thành, Uyên và tôi chăm chú chờ đợi trước một căn biệt thự khá đồ sợgiữa quận 1. Chiếc xe tôi vừa mượn của Thành lúc sáng để thi hành công vụ ngàyhôm nay. Tôi lựa nagy gốc cây để đậu xe và mở cửa kính hai bên xuống, cảm giác nóng nực và ngột ngạtcủa Sài Thành giảm đi rất nhiều.
Bên ngoài, một vài người qua lạinhư bình thường. Chiếc xe đậu khá xa cănbiệt thự vì sợ bị phát hiện nhưng vẫn đủ sức để theo dõi toàn bộ lối ra vào của căn biệt thự. Khunày vốn dành cho các đại gia, thương nhân hay giới nghệ sĩ giàu. Các đại giangày nay thường sốngxa xỉ như vậy. Hoặc họ sống trong những khu biệt thự đắt tiền trong thành phốhoặc nếu như không còn gì vướng bận nơi đây nữa họ sẽ sống ởmột nơi thưa dân với những căn biệt thự nhỏ nằm giữa những thắng cảnh tự nhiênđắt tiền mà vừa mới mở cửa đãnghe thấy tiếng suối chảy hay tiếng chim rừng hót với những khu vườn tự nhiên, những ao cá trongnhà.
Đang mải suy nghĩ điều gìđó, giọng nói của Uyên làm Liêm giật mình.
- Số điện thoại hay gọi cho Sơn đó, khôngthể điều tra danh tính chủ thuê bao.
Tôi mắt vẫn nhìn về cănbiệt thự. –Tôi biết ngay mà, ở Việt Nam này dễ gì điều tra được một số thuê baotrả trước cơ chứ,hàng ngàn chiếc sim được bán đầy ngoài kia mà không cần đăng kí thì sao có thể quản lí hết được.
- Đúng vậy, hơn nữa với chính sách bảo mậtthông tin khách hàng của các nhà mạng chúng ta không thể moi được thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-diep-cuoi-cung/1412806/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.