Sơn đang ngồi trong phòng, tay chống cằm suy nghĩ. Trên tay anhlà cuốn sổ còn sót lại của tên điên. Màu máu khô hòa quyện vào màu giấy bìa mộtmàu đỏ. Anh lật đi lật lại từng trang giấy trắng, chỉ có trang đầu tiên đượcanh tô chì lên là có chữ. Cuốn sổ bị xé mất tới mấy trang đầu, Sơn không biếtmột trang cuối cùng là đủ cho anh chưa nữa. Sơn nhìn vào trang giấy đầu tiên,anh đọc những chữ còn in lại trên trang giấy rồi nhìnvào không gian suy nghĩ mông lung. Có tiếng nói phát ra sau lưng.
- Anh đang làm gì đấy. – An vừa bước vàovừa nói.
Vừa nói Sơn vừa giấu cuốn sổ tay lên bànvà tiến về phía An rồi kéo cô lại giường.
- À không. Hôm nay không lên thànhphố chơi với ngườiyêu sao.
- À, hôm nay em thích ở nhà với anh của emhơn. –An nũng nịu.
- Ở nhà có gì vui đâu. Sao lúc sáng khôngđi với bố, để bố đi một mình chắc buồn lắm.
- Hôm nay em cũng hơi mệt nên không muốn đi.
- Vậy à, mà cậu người yêu của em tài giỏi thật, cáigì cũng biết cả.
- Chắc anh ấy chỉ biết một số vấn đề liênquan đến tôn giáo thôi. Vì đó là công việc của anh ấy mà.
- Vậy à, ước gì anh cũng tài giỏi như cậu ta.
- Không, anh của em mới là người giỏi nhất.
- Thật không đấy. –Sơn tiến về phía cáibàn rồi quay ngườilại tựa vào nó. –Người yêu của em quê quán ở đâu nhỉ.
An vẫn ngooig trên giường,cô nhìn Sơn trả lời.
- Anh ấy được là trẻ mồ côi, được nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-diep-cuoi-cung/1412803/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.