"Tôi xin lỗi." Trì Tiểu Đa nói: "Tôi thấy nó ở trên giá sách nên tò mò nhìn thôi..."
Hạng Thành thầm nghĩ đáng ra nên cất kỹ, bất cẩn quá.
"Có đau đầu không?" Hạng Thành hỏi: "Cái đó không phải để ngửi... tiêu rồi."
"Không có." Trì Tiểu Đa mơ màng nói: "Chẳng phải bên trong vốn dĩ không có gì sao?"
Hạng Thành hoàn toàn không thể trả lời, ngay cả anh cũng là lần đầu gặp phải chuyện này.
"Sau này, đừng tự ý đụng vào đồ của tôi." Hạng Thành nói.
"Tôi xin lỗi..." Trì Tiểu Đa sắp khóc. Hạng Thành nhận ra lời mình nói quá nghiêm trọng, đành phải chữa lại: "Thôi được rồi, cứ tự nhiên đi, cũng chẳng còn gì không thể đụng."
"Bên trong có đồ gì quan trọng lắm sao?" Trì Tiểu Đa nói: "Có thể bù đắp không?"
Hạng Thành xua tay, nói: "Không, không có gì, ý trời thôi."
Hạng Thành nói không có gì, nhưng trực giác Trì Tiểu Đa cảm thấy mình đã gây ra rắc rối, vô cùng áy náy. Ngược lại, Hạng Thành lại lúng túng, tìm cách an ủi Trì Tiểu Đa vài câu, nhưng con cá mặn đã chết trong lòng Trì Tiểu Đa không dễ dàng sống lại. Cậu buồn bã suốt cả đêm. Hạng Thành đau đầu không thôi, đành phải nghiêm túc nói.
"Không phải vì đồ vật bên trong quý giá." Hạng Thành nói: "Mà là sợ cậu hít phải, cơ thể sẽ có vấn đề."
Trì Tiểu Đa đáng thương nói: "Tôi xin lỗi..."
"Không cần xin lỗi nữa." Hạng Thành nói: "Cậu muốn chơi lọ thuốc hít thì tặng cậu cũng không sao."
Nói rồi Hạng Thành vào phòng lấy lọ thuốc hít ra, đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thong-bao-huan-luyen-dang-ky-thay-tru-ta-cap-quoc-gia/4666123/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.