Sau khi chú Dũng gục xuống, mọi người cũng bắt đầu nhao nhao lên. Tôi không hiểu chú ấy nói gì, hỏi Khánh thì cậu ấy cũng lắc đầu không biết, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm nên cũng mặc kệ. Tôi bây giờ lại quan tâm nhất là bố mẹ tôi đâu rồi? Khi sáng họ vào rừng cùng chú Dũng cơ mà.
Tôi nhìn ngó xung quanh, xong nắm tay ông Bách lay lay: “Ông ơi, ông có thấy bố mẹ con đâu hông á?”
Không biết có phải là do tôi nói lớn quá hay không nhưng lúc vừa nói xong thì tôi cảm nhận được rất nhiều cặp mắt đang nhìn tôi. Tôi ái ngại nhìn xung quanh thì thấy là mọi trong thôn nhìn mình, người mang vẻ kinh hãi, người lại mang vẻ chua xót, cũng có người ném cho tôi một ánh mắt thương hại. Tôi thấy khó chịu nên vô thức nắm chặt tay ông Bách hơn, lúc này ông Bách lắc đầu nhìn mọi người, cũng vì thế mà tất cả thu lại ánh mắt của mình và lảng đi.
Tôi nhìn ông Bách, thấy ông ấy đang nhìn mình nhưng không trả lời thì lại lay lay tay: “Ông trả lời con đi mà.”
“À… ừ…” Ông Bách ấp úng, sau lại đánh trống lảng. Ông nhìn xung quanh rồi nói: “Thằng Đức, thằng Phong đi lấy cái cáng. Còn lại ai muốn đi sang bên kia với tôi thì ở lại, những người khác quay trở về cả đi.”
Anh Đức và anh Phong nghe bảo thì đi ngay. Những người đàn bà và những cô gái đều đã bỏ về hết, việc này chẳng phải nói làm gì nhưng điều đáng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-toi-co-quy/2742967/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.