Và chính lúc này tôi nhận ra bóng dáng người này có chút quen thuộc. Khi tôi đang lén lút như thế thì đột nhiên con Bob sủa lên một tiếng làm tôi giật thót lên. Tôi nhìn con Bob, hoảng loạn gào khẽ:
“Trời ơi! Mày đang làm gì thế hả Bob!?”
Nhìn lên thì thấy người kia đã đứng yên xong người đó từng bước bước về phía tôi. Thấy vậy, tôi vội rón rén đi ngồi thật nhanh để chạy khỏi đây. Đang lúc cẩn thận như vậy thì con Bob lại sủa thêm một tiếng nữa.
“Ai đấy!?”
Tim tôi giật thót lên một cái rồi tiếp tục đi thật nhanh, tôi quay lại để xem tình hình thì nhận ra con Bob không di chuyển mà cứ đứng yên ở đó, trong lúc hoảng loạn, tôi nói:
“Bob! Đi mau lên.”
Con Bob không quan tâm đến lời tôi nói mà vẫn đứng yên, tôi muốn bỏ chạy về lắm nhưng tôi không thể bỏ nó ở đây. Lỡ đâu đó là người xấu, họ sẽ giết Bob đấy. Tôi đấu tranh tư tưởng, sau đó chậc lưỡi đứng bật dậy, lớn giọng hỏi: “Ai đấy?”
Tôi thấy người đó sững người lại, xong nói giọng ngạc nhiên: “An đấy à?”
Khi nghe người đó gọi tên mình thì tôi thấy khá bất ngờ vì người đó biết tên tôi. Tôi bóp chặt cục tuyết trong tay rồi đi lại gần Bob, lúc đã đến gần hơn thì tôi nhận ra là chú Phang.
Chú Phang hỏi: “Sao… sao con lại ra ngoài vào giờ này?”
Nghe câu hỏi đó thì tôi thả cục tuyết xuống, xong chỉ vào nó nói: “Con chạy theo con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-toi-co-quy/2742929/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.