“Đau quá… khó chịu quá… bố mẹ ơi cứu con với…”
“An! Tuyết An! Tỉnh táo lại đi!”
Tôi lờ mờ thấy được những gương mặt lo lắng của mọi người đang nhìn mình. Cơn đau quặn ở ngực lại nhói lên làm tôi bấu chặt tay vào đó, mong sao cơn đau sẽ dịu bớt. Nhưng không, càng lúc càng đau, càng bấu chặt thì lại càng đau hơn. Tôi lại bật khóc nức nở một cách yếu đuối trong khi mọi người đang cố gỡ tay tôi ra.
“Đau quá…”
Khi tôi đang khóc thì đột nhiên tôi cảm nhận được một bàn tay thô ráp chạm nhẹ vào mặt tôi và trước mắt chỉ có thể thấy được bàn tay của người đó. Tôi cố vùng ra khỏi bàn tay đó thì giọng ông Bách vang lên đều đều:
“Được rồi, mau ngủ đi, ngủ rồi sẽ không thấy đau nữa.”
“Thật… k… không?”
“Ừm.”
“Ừm…”
Tôi nhắm mắt lại, rồi chìm dần vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Sự khó chịu của tôi biến mất, tôi mở mắt ra thì phát hiện đang đứng ở nơi mà tôi thường gặp mọi người trong mơ. Một bãi cỏ xanh rì trải dài vô tận. Tôi hít thở bầu không khí trong lành nơi đây thì tâm trạng có phần dễ chịu. Khi này tôi nhìn quanh tìm kiếm xem lần này sẽ gặp ai thì đột nhiên có một bàn tay ấn vai tôi xuống rồi kéo tôi ra sau khiến tôi mất thân bằng rồi ngã ngửa ra sau.
“Con nhỏ ngốc nghếch này, tại sao không gọi tao?”
Tôi nghiêng đầu để nhìn thì nhận ra là chị Nguyệt, chị đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-toi-co-quy/2742920/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.