Tôi, Khánh và Tùng đã đến được nhà của chú Phang. Bọn tôi đứng trước cửa nhà chú, trong lòng của cả ba không hẹn mà cùng cảm thấy vô cùng hồi hộp. Ba đứa tôi nhìn nhau, gật đầu rồi bắt đầu bước vào trong nhà.
Trong nhà của chú Phang khói hương phả nghi ngút. Tôi nhìn lên bàn thờ, thấy ảnh thờ của thím Lan và thằng Phi thì lại thấy đau lòng. Dường như thấy tôi cứ ngẩn người nên Tùng đã vội kéo tôi đi, miệng nói:
“Đi thôi, đau lòng gì đó cứ để sau đi.”
Tôi nghe Tùng nói vậy thì cũng xốc lại tinh thần rồi đi vào. Bọn tôi đi ngang bàn thờ rồi đứng trước cái rèm ngăn nhà trước và sau thì tự dưng cảm thấy vô cùng bất an. Một lúc không lâu, tôi đưa tay vén nó lên và tất cả bọn tôi đi qua đó, trả lại cho nhà trước một sự ảo não.
Vừa vào đến bên trong, chúng tôi đã vô thức rùng mình vì bên trong đây cứ có cảm giác ghê ghê. Chúng tôi nhìn nhau, rồi khẽ trấn an lẫn nhau bằng ánh mắt. Theo như lời Đức kể thì phòng của chú Phang bên ngoài có treo một cái chuông.
Leng keng…
Tôi giật mình đánh thót khi có một tiếng chuông vang lên. Khi đã trấn tĩnh tôi mới nhận ra là tiếng động phát ra từ cánh cửa cách chúng tôi khoảng năm bước chân. Bọn tôi sợ hãi nhìn nhau, xong sau đó gật đầu rồi nép sát vào nhau mà bước lại đó. Khi bọn tôi vừa bước chân đến đó thì cảm giác lạnh lẽo càng dâng lên mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-toi-co-quy/2742902/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.