Tôi ra vẻ không tin nhìn Đức. Đức ái ngại nhìn đi chỗ khác thì tôi thở hắt ra, nói: “Nói dối! Nếu chỉ tay chân cậu bị thương thì tớ không nói, nhưng tại sao mắt cậu lại có một đường rạch dài?” Nhìn thẳng vào mắt Đức, tôi có thể lờ mờ thấy được cặp kính áp tròng màu đen che đi đôi mắt đỏ quái dị ấy thì quay mặt đi chỗ khác, cười khẩy nói tiếp:
“Sao cậu lại tự làm mình bị thương? Cậu ghét bỏ đôi mắt của mình đến thế à?”
Đức hơi giật người lên sau câu hỏi của tôi, nhưng Đức lại có ý tránh né. Thấy vậy, tôi nói tiếp: “Cậu đã làm gì?”
Đức nhìn tôi bằng đôi mắt dè chừng, rồi Đức nói: “Mình… khi nào bên trong rừng, mình thấy hình ảnh của bố lúc ông ta giết mọi người… rồi một cảm giác tội lỗi, mọi thứ khiến mình muốn chết… cho nên-”
“Ừ mình biết rồi.” Tôi cười mỉm nhìn Đức, tiếp tục: “Đau khổ và khốn nạn nhỉ?”
“Ừm…” Đức khẽ gật nhẹ đầu, xong tự dưng Đức chạm tay lên vai tôi, nhưng lại chạm ngay chỗ đau khiến tôi kêu lên một tiếng. Đức giật mình rụt tay lại, lắp bắp: “Xin… xin lỗi… cậu bị gì vậy?”
Tôi nhìn Đức, cười ra vẻ không sao trong khi tay vẫn xoa xoa vai rồi trả lời: “Không sao, chỉ là hơi đau một chút.”
Đức nhìn tôi, bán tín bán nghi nhưng sau đó như nhớ lại cái gì đó nên Đức hỏi: “Này, các cậu có tìm ra được cái gì trong căn phòng đó không?”
Nghe Đức hỏi đúng chuyện tôi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-toi-co-quy/2742899/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.