Edit: Tịch Địa
Chỉ còn lại hai người bọn ta, cách hai đầu hoa viên, nhất thời im bặt. Người đầu tiên mở lời là hắn.
“Câu nói của nàng lúc đó có ý gì?” Hắn nói từ tốn, “Nàng nói tạm biệt, là có ý gì?” Tạm biệt?
A, là nói lúc chữa thương cho Chi Hoa —— “Ngươi còn nhớ?” Cười khẽ, “Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Áo manh đón gió, đúng là hơi lạnh, chỉ một câu vớ vẩn thế mà hắn cũng nhớ được, lại còn không quên nữa. Khép chặt cổ áo, lúc này mới phát hiện ta vẫn khoác áo choàng của Tần Thi. Khẽ giật mình, không biết nên làm gì, bèn cúi đầu, chậm rãi đi qua hoa viên.
Lúc đi ngang qua hắn, không kềm được mà ngước lên nhìn. Là một nam nhân tựa hồ không bao giờ thay đổi, nhưng lại hệt như lúc nào cũng đổi thay. Đôi mắt trong vắt sáng ngời, những vui vẻ hưng phấn, u buồn đau khổ đều lộ cả ra, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể chìm vào trong đó. Đối với ta, hắn như một liều thạch tín mà ta dùng để giải khát trong cuộc đời khô khốc này. Biết rằng có độc, nhưng lại khó mà kềm chế bản thân.
Lặng dời tầm mắt, dừng lại, “Ngươi gầy rồi ——” thở dài, ánh mắt lướt qua đôi mày của hắn, cười khẽ, “Ta cũng gầy ——”
Hắn run lên. Nhưng không ngờ ta còn chưa nói xong ——
“Cho nên, chúng ta đều nên nghỉ ngơi thôi.”
Khoé môi của hắn giật giật hồi lâu, mới mỉm cười.
Nụ cười thì vô thanh, nhưng tiếng cười dữ dội quanh quẩn.
Ta giật mình, hắn lại giơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thon-tan-duyen-hoa/142112/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.