Chọn tới chọn lui, lại chọn trúng màu trắng. Ngày đại hỉ thế này, nhưng ta vẫn cảm thấy màu nào cũng không hợp, chỉ nhìn trúng mỗi màu trắng, không có khăn che mặt, cũng chẳng có lụa đỏ làm nền. Qua loa đại khái đến mức không kịp tìm người may áo cưới, đúng lúc nhìn thấy một bộ y phục thuần trắng, vuốt nhẹ vài cái, đột nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác nhất định phải mặc nó. Thứ này chẳng giống hỉ phục chút nào, có chăng là tang phục thì đúng hơn. Qua tối nay, sẽ chẳng có ai đau lòng vì ta, cục diện đến mức này ta cũng không còn cách nào vãn hồi, nhưng ít nhất, tự ta cũng có thể mặc áo tang cho mình. Cầm bút lên vẽ mày, vẽ một đường liền dừng lại, trong lồng ngực như có thứ gì cuộn trào mãnh liệt, ta hít một hơi thật sâu, liền cảm nhận được cơn đau khác thường. Nhìn chính mình trong gương, gương mặt tái nhợt vô cùng thê thảm, có lẽ đây chính là thời điểm chật vật khó coi nhất trong đời ta, nhưng ta biết, trong mắt hắn, ta đẹp hay xấu gì thì cũng như thế mà thôi. Lại đưa tay lên tiếp tục vẽ. Ta hy vọng lần cuối cùng có cơ hội đứng bên cạnh hắn, ta có chết thì cũng không đến mức quá xấu xí. Vẽ xong rồi lại cảm thấy buồn cười: Dù cho trang điểm đẹp đến đâu đi nữa, liệu có thể sánh được với Cốc Chi Hoa thanh lệ thoát tục trong mắt hắn hay không? Hóa ra trong mắt người đời, từ khi vừa bắt đầu thì ta đã thua rồi. Trong thoáng chốc, bên tai như văng vẳng lời nói của hắn, nếu như Chi Hoa xảy ra chuyện gì, chớ tránh ta trở mặt vô tình. Bàn tay xòe ra chẳng cách nào nắm chặt lại, kỳ thực, dù hiện tại hắn có làm gì, ta đều không thể phản kháng. Tang phục cũng đã mặc vào, ta không sợ. Ta chỉ sợ hắn không hiểu. Cả đời này của ta, vay mượn rõ ràng, một cái tát kia, ta muốn trả lại cho hắn, sau đó sẽ chẳng tiếp tục dây dưa với hắn nữa, dứt khoát rời đi. Cứ coi như là ta buông tha cho hắn. Để hắn có thể đến bên cạnh Cốc Chi Hoa, đến nơi hắn đã gửi trao tâm tư. Gió ngày càng lạnh dần, thế sự nhân tâm cũng lạnh tựa thời khắc này. Vừa vặn thổi trúng ta, lạnh đến thấu xương, hoàn toàn tương xứng với lễ cưới chẳng chút sinh khí này. Không có tân khách, chẳng có kiệu hoa, tân nương lại vận bạch y, thêm một tân lang có lẽ là trong lòng chứa đầy nghi ngờ và phẫn hận. Ta gả cho người khác hai lần, đều khiến đối phương hận ta… Có phải ta đây đã làm ma nữ quá thành công hay không? Bước vào lễ đường, cước bộ hơi lảo đảo, may mà vẫn không lộ sơ hở, mà cho dù ta không giấu thì hắn cũng chưa chắc đã phát hiện được. Ta biết rõ, tâm tư của hắn hiện tại vô cùng rối rắm. Hắn mặc hỉ bào đỏ thẫm, đỏ đến mức khiến ta gai mắt. Hắn mặc thứ này làm gì chứ? Hỉ sự này bất quá chỉ cần qua đêm nay thì xem như chưa từng tồn tại kia mà. Hắn quay đầu lại. Ta vẫn rất thích ánh mắt của hắn. Thanh tịnh không chút tạp chất, nhưng khi đã hận ai thì vĩnh viễn vẫn giữ vẻ lý thẳng khí hùng. Rất đẹp. Tam bái. Ta liếc nhìn hắn, hắn thủy chung chẳng nhìn ta lấy một lần. Có lẽ là không buồn nhìn. Đến lúc thẳng lưng lên, đột nhiên ta lại muốn cười to một hồi mà trêu chọc hắn. Nhưng lồng ngực lại nhói lên, khóe miệng nhếch lên cũng không nổi thì nói đến cười đùa.
“Ta không ngại nói cho ngươi biết, độc mà Cốc cô nương trúng, thiên hạ không có thuốc nào chữa được.” Nhìn bộ dạng của hắn không ngoài dự đoán của ta, hoàn toàn tin tưởng. Xét cho cùng, kẻ đáng cười là hắn, hay lại là ta đây? Vì khí tức của ta không ổn định, nên nói chuyện có chút khó khăn. Đây có lẽ là lần nối dối sau cùng của ta, trong miệng đột nhiên cảm nhận được vị mặn tanh nồng, một chấm đỏ thẫm rơi xuống thấm trên bạch y, lại càng khiến màu máu đỏ tới rúng động lòng người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]